Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 1020


“Cô chủ, chúng tôi theo lệnh ông chủ đến đây hộ tống cô trở về nước Việm, ông ngoại cô cũng đang ở đó” Người đàn ông phía sau nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Tần Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm khi biết được đó chính là thuộc hạ của bố mình, nhưng sau đó cô đưa tay vào túi áo, chạm vào bình xịt dưỡng ẩm.

Tần Sơ Hạ quay người lại, xịt thẳng vào mắt của người đàn ông.
“Xịt...!xịt” Hai lần, người đàn ông "aaa” lên vài tiếng rồi cúi người xuống cho hai bên mắt.

Nhân cơ hội đó, Tần Sơ Hạ đẩy người đàn ông ra và bỏ chạy.
Tần Sơ Hạ chạy trốn mệt đến mức thở không ra hơi, sau khi rời khỏi căn hộ, cô đứng ven đường tùy tiện chặn một chiếc taxi rồi mở cửa ngồi xuống.
Mà vừa hay, người đàn ông kia cũng đuổi kịp đến nơi.
Tần Sơ Hạ không ngừng kêu to: “Tài xế, làm ơn nhanh chóng lái xe! Có người đang đuổi theo tôi.”
Tài xế không hề nghĩ ngợi nhiều, dứt khoát đạp mạnh chân ga chạy nhanh ra ngoài.
Tân Sơ Hạ lúc lên xe không có nói địa điểm mình muốn đến.

Tài xế vừa lái xe, vừa hỏi:” Thưa cô, cô muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được.” Cô ấy mím môi nói.
Hiện tại Tần Sơ Hạ không thể nào trở về phòng làm việc của mình được, đoán chừng bố cô đã sớm phải người mai phục sẵn rồi.
Nhưng mà, Tân Sơ Hạ lúc này lại đột nhiên nghĩ đến một người.
“Tài xế, hãy đến biệt thự nhà họ Phó” Cô ấy nói.
Xe đã đến bên ngoài biệt thự nhà họ Phú, Tần Sơ Hạ thanh toán tiền xong liền xuống xe, nhưng không hề đi gõ cửa.
Cô nhớ rất rõ, lần trước khi bị binh lính của nước Việm đuổi bắt đến nơi này, bọn họ đều không dám tiến vào thêm nửa bước.
Chắc hẳn nhà họ Phó có địa vị không nhỏ trong hoàng thất nước Viêm.
Nếu là như vậy, cô ở đây thì đám thuộc hạ kia cũng không dám làm gì cô nữa rồi.
Tân Sơ Hạ chọn một vị trí ngồi trên bậc thang của biệt thự nhà họ Phó, ngồi lì liên tục hơn mấy giờ đồng hồ.
Ngồi cho đến tận khi trời tối, cô ôm chiếc bụng đang kêu gào vì đói của mình.
Một chiếc xe tư nhân sang trọng đang bật đèn chạy về phía Tân Sơ Hạ, rồi từ từ dừng lại trước mặt cô ấy.
Cửa xe mở ra, một dáng người cao to bước xuống.
Tần Sơ Hạ đưa tay che bớt ánh sáng, ngẩng đầu nhìn lên.
Từ trong ánh đèn sáng rực, Phó Diệc Phàm bước đến trước mặt Tân Sơ Hạ.
“Tại sao cô lại ở đây?” Phó Diệc Phàm hỏi.

Sau khi xác định người trước mắt mình là Phó Diệc Phàm, Tần Sơ Hạ nhảy khỏi bậc thang, vỗ VỖ vài cái vào làn váy đã bám đầy bụi của mình, cười nói: “Tôi thấy nhà của anh rất đẹp.

Mang nét cổ điển cho nên tới đây để chụp ảnh”
“Cô thật sự có thể nói dối một cách lưu loát mà không cần suy nghĩ như vậy sao?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Nụ cười trên môi Tần Sơ Hạ dần tắt, cô mím môi, ủ rũ nói: “Được rồi, lại bị anh nhìn thấu.

Thật ra tôi đến đây chính là để nương nhờ anh”
Vừa dứt lời, bụng cô đã kêu dài lên một tiếng.
Tần Sơ Hạ trong vô thức vòng tay ôm cái bụng nhỏ của mình, đầu nhỏ khẽ ngẩng lên, gượng gạo nở một nụ cười với Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm nhìn vào cái bụng của Tần Sơ Hạ, nhếch miệng cười.

Vừa đi về hướng cổng chính nhà họ Phó vừa mở miệng, thờ ơ nói: “Đầu bếp nhà tôi nấu bữa tối cũng không tệ.

Cô có thể vào trong nếm thử”
“Vậy tôi cũng không khách sáo nữa” Tần Sơ Hạ nhảy cẫng lên, tinh nghịch nói.

Cô hiện tại hoạt bát, năng động như một chú thỏ nhỏ vậy.
Phó Diệc Phàm dẫn Tần Sơ Hạ vào.

Bình Luận (0)
Comment