Được rồi, cô phải đến Dạ Hoặc" bảo Phí Ngọc Nam tìm một cô gái để ngủ cùng với anh.
Đồng Kỳ Anh đi một vòng đã đến "Dạ Hoặc", đi tìm Phí Ngọc Nam.
"Cậu Liên nói muốn một cô gái đến tòa nhà tập đoàn Phó thị để ngủ cùng anh ấy thì anh ấy mới đồng ý giúp ngăn cản việc "Dạ Hoặc"
bị tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Nên là ông hãy sắp xếp cho anh ấy một người qua bên đó đi"
Đồng Kỳ Anh nói xong thì vươn tay lấy đồ của Phí Ngọc Nam: "Tôi đã chuyển lời xong rồi, vậy là có thể đưa thuốc cho tôi được rồi chứ?"
"Này! Đừng có vội thế! Việc này còn chưa xong mà đã qua cầu rút ván thế là không được đâu"
Phí Ngọc Nam đứng dậy đi về phía quây rượu, rút ra một chai vang đỏ.
Đây là văn phòng của Phí Ngọc Nam, thứ nhiều nhất trong văn phòng của ông ta không phải là sách mà là rượu vang đỏ đủ loại, muốn loại nào có loại đó.
Đồng Kỳ Anh biết Phí Ngọc Nam thích uống vang đỏ nên cũng chẳng bận tâm khi ông ta đột nhiên mở một chai rượu.
"Cô chạy tới chạy lui cũng vất vả rồi, uống với tôi một ly.
Trước hết thì tôi cứ lấy một ít thuốc kia cho cô thử đã nhé, cô thử xong rồi lại dùng, tôi lại lấy nhiều hơn cho cô, cô thấy sao?"
Phí Ngọc Nam rót vang đỏ vào hai ly cao tầm trung rồi mang đến chỗ Đồng Kỳ Anh, đưa cho cô ly bên tay phải của mình.
Đồng Kỳ Anh không nhận mà quả quyết từ chối: "Cảm ơn, tôi không thích uống rượu"
"Coi như là uống cùng tôi cũng không được sao? Hơn nữa tôi cũng đồng ý đưa thuốc cho cô trước rồi.
Lễ nào cô không cho tôi chút thể diện được ư?"
Khóe miệng Phí Ngọc Nam nhếch lên, nụ cười không rõ là ý gì.
Đồng Kỳ Anh mím môi, do dự một lát rồi cầm lấy ly rượu trong tay Phí Ngọc Nam.
Phí Ngọc Nam cũng thuận theo cụng ly với cô rồi mỉm cười: "Chúc hai ta hợp tác vui vẻ"
Nói xong Phí Ngọc Nam nâng ly, tao nhã uống cạn.
Đồng Kỳ Anh thấy Phí Ngọc Nam uống hết rượu rồi thì cũng nâng ly lên uống hết.
Phí Ngọc Nam hơi buồn cười bảo: "Làm gì có ai uống vang đỏ như cô, vang đỏ là phải thật chậm rãi đưa vào miệng, nhấm nháp tinh tế.
Cô như vậy làm sao có thế cảm nhận được sự tuyệt vời của vang đỏ.
Nào, lại đây, tôi rót cho cô thêm ly nữa"
"Không cần, tôi không thích uống rượu.
"
Đồng Kỳ Anh lại từ chối lần nữa, sau đó giơ tay về phía Phí Ngọc Nam: "Đưa thuốc cho tôi!"
"Thuốc? Không phải tôi đã cho cô rồi đấy sao?"
Phí Ngọc Nam nhếch miệng cười.
Đồng Kỳ Anh sững sờ nhìn Phí Ngọc Nam: "Ông đưa cho tôi bao giờ?"
Phí Ngọc Nam nâng tay cầm ly rượu, một tay đỡ lấy tay còn lại, chỉ vào bụng Đồng Kỳ Anh, nở nụ cười đầy hàm ý: "Đã ở trong bụng cô rồi đó"
"Cái gì?"
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, ngay sau đó đôi mắt trong veo của cô đột nhiên mờ mịt.
Phí Ngọc Nam im lặng nhìn Đồng Kỳ Anh, ngoäc tay ra lệnh cho cô: "Tạ Liên, đêm nay phải hầu hạ cậu Liên cho tốt đấy, rõ chưa?"
"Vâng, Tạ Liên tuân lệnh"
Mặt Đồng Kỳ Anh không đổi sắc, hai mắt ngây dại nhìn về phía trước trả lời.
Loại thuốc này gọi là "Thuốc trung thành", người bị cho uống thuốc sẽ ngoan ngoãn nghe theo những gì được dặn.
Cậu Liên kia muốn người, đương nhiên là muốn Tạ Liên rồi.
Nếu ông ta đổi thành người khác rồi chọc giận cậu Liên, đổ thêm dầu vào lửa việc của "Dạ Hoặc", đến lúc hỏng chuyện rồi chẳng phải mười vị tai to mặt lớn cấp trên kia sẽ làm thịt Phí Ngọc Nam hay sao.
Vì an toàn tính mạng của mình cũng như việc buôn bán của "Dạ Hoặc", Phí Ngọc Nam bất đắc dĩ lắm mới đưa ra hạ sách này.
May mắn là Đường Vãn Kiều đã không còn ở "Dạ Hoặc"
nữa.
Nếu cô ấy mà còn ở đây, ông ta đối xử với em gái chồng cô ta như vậy thì cô ta phải làm ãm một trận trời long đất lở với ông ta mất.
Muốn trách thì trách nhóc con kia chưa trải sự đời, không hiểu được sự hai mặt của con người.
Phí Ngọc Nam ông ta cũng không phải người làm từ thiện.
Sở dĩ ông ta cũng không phải người tốt gì cả, nhưng để làm người xấu thì ông ta có thừa khả năng.
Tiếp đó, Phí Ngọc Nam cho tay sai của mình - người đã từng nổi danh cùng với Đường Vãn Kiều - Văn Minh Phương dẫn Đồng Kỳ Anh đi thay đồ rồi đưa cô đến tập đoàn Phó thị.
Những chuyện Phí Ngọc Nam sai bảo, Vấn Minh Phương chưa bao giờ hỏi lí do, chỉ ngoan ngoãn làm theo.
Vì vậy, so với Văn Minh Phương ngoan ngoãn, Phí Ngọc Nam đánh giá cao tính cách bướng bỉnh khó thuần phục của Đường Vãn Kiều hơn nhiều.
Chỉ tiếc rằng cô ấy đã từ chức vì tên bạn trai Nặc Lâm Dương không có tiền đồ kia rồi.
Sau khi Đường Vãn Kiều đi rồi, mấy cô gái vốn dĩ do cô ấy quản lí giờ đều trở thành người dưới trướng Vãn Minh Phương.
Lúc Đồng Kỳ Anh đeo mặt nạ lông vũ trảng đến trước mặt Phó Quân Tiêu, mắt anh sáng bừng lên.
Lộng lẫy? Xinh đẹp? Thanh khiết? Không, không, không.
Từng đó từ ngữ cũng không thể nào diễn tả được vẻ đẹp của cô.
Làn môi mềm như hoa, như nước.
Đôi mắt ảm đạm vô thần trong bóng tối này lại mang vẻ đẹp say lòng người như làn nước mùa thu.
Cơ thế trắng nõn như tuyết của cô lại càng đối lập với bóng đêm, rực rỡ chói sáng.
Chiếc váy liền chỉ dài vừa đủ che đi bờ mông, để lộ ra một nửa bộ ngực trắng như sữa, ôm lấy cơ thể hoàn hảo của cô.
.