Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 65


Một đứa trẻ được sinh ra bởi một người phụ nữ tỉ tiện, thì cũng là loại thấp hèn! Lý Tư San vung tay rời đi.

Lý Nhã Uyên xoay người chạy vào một con hẻm, lưng dựa vào vách tường đầy rêu, mũi chua xót, không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cô bé biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay là bị ai hại? Chính là mẹ của Lý Tư San! Đầu năm nay, mẹ cô bé đột nhiên bị xuất huyết não được đưa đến bệnh viện, chi phí phẫu thuật yêu cầu gần một tỷ hai.

Cô bé đến nhà họ Lý mượn tiên, quỳ gối suốt một ngày trời trong căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Lý, quỳ đến mức đầu gối đau đến tê dại, vậy mà mẹ của Lý Tư San chẳng những không cho cô bé mượn tiền, còn nhân cơ hội chửi mắng, thậm chí lấy chổi lông gà đánh đập cô bé một trận tàn nhẫn.

Mẹ của Lý Tư San có thể hung dữ đánh đập cô bé, trút hết lửa giận đè nén trong lòng nhiêu năm, vậy Lý Nhã Uyên thì sao? Mẹ cô bé là người đã xen vào gia đình bố ruột cô bé, đó là lỗi của mẹ bé, nhưng cô bé thì sai ở đâu chứ? Chống lại việc mang tiếng xấu là “con gái của kẻ thứ ba”, sống được đến bây giờ, trong lòng Lý Nhã Uyên từ lâu đã hoàn toàn tan vỡ.

Không một ai có thể thông cảm cô bé, bởi vì trong mắt người khác, cô bé không xứng đáng được thông cảm.

Tất cả những nghiệt ngã này đều do mẹ bé tự làm tự chịu mà ra.

Một trong những câu nói mà Lý Nhã Uyên nghe được nhiều nhất chính là: “Đáng đời mày” Đúng vậy Đáng đời cô bé...!
Mệnh thấp hèn! Nên theo gót mẹ bé mà thôi...!
Chỉ có điêu, mẹ bé là xen vào hôn nhân của người khác, còn mơ mộng hão huyền có thể leo lên vị trí cao, cuối cùng không có được kết quả tốt.

Mà cô bé chẳng qua chỉ là bị người khác bao dưỡng mà thôi, bé cũng không cần cái vị trí cao không phải của mình ấy, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, hy vọng mình có thể có một tương lai tốt đẹp.


Người đàn ông kia một lần đã cho cô bé sáu tỷ, bao dưỡng cô bé trong năm năm, hơn nữa chỉ chiếm dụng thời gian một ngày cuối tuần.

Trước khi cô bé tròn mười tám tuổi, người đàn ông đó hứa sẽ không chạm vào cô bé, ngoại trừ hôn, anh ta sẽ không có bất kỳ hành vi "hèn hạ" quá mức nào khác.

Chỉ cần đợi cho đến khi thỏa thuận hết hạn vào năm năm sau đó, cô bé sẽ được hoàn toàn tự do.

Năm năm sau, năm năm sau...!Cô bé mới hai mươi hai tuổi, phải không? Chỉ là vết bẩn đã từng bị người ta bao dưỡng, có lẽ cả đời này cũng không rửa sạch được...!Lý Nhã Uyên ngồi xổm trên mặt đất, hai bàn tay nắm chặt nhau, mười ngón tay ghì lại đến đỏ bừng, môi khẽ run rẩy.

Cô bé vừa khóc nức nở vừa làm bản thân mình tê liệt.

Trong tầm nhìn mơ hồ của đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn cầm khăn giấy trắng.

Lý Nhã Uyên giật mình một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng thuận theo bàn tay xinh đẹp này nhìn lên trên.

Đồng Kỳ Anh mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Cậu gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Cậu có cần tớ giúp không?”
Tuy nhiên, Lý Nhã Uyên không những không cảm kích, mà còn tức giận quát: “Tôi là con gái của kẻ thứ ba, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra! Miễn cho hôn nhân sau này của cậu bị tôi lây nhiễm vận rủi, bị kẻ thứ ba chen chân vào!”
”Haizzz“ Đồng Kỳ Anh nghe xong thì đầy bối rối.


Lý Nhã Uyên nhìn vẻ mặt không biết làm sao của bé gái, suýt chút nữa nhịn không được mà bật cười.

Cô bé biết răng bé gái này là một người tốt bụng, vì vậy cô bé nhận lấy khăn giấy trong tay của bé gái, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt và khóe mắt của mình, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Đồng Kỳ Anh thản nhiên cười: “Không có gì” Lý Nhã Uyên đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn Đồng Kỳ Anh, đánh giá cô bé từ trên xuống dưới một lượt.

Đồng Kỳ Anh cũng đang đánh giá Lý Nhã Uyên, thấy trên người cô bé còn mặc đồng phục học sinh, trong lòng đoán chừng tuối của cô bé cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.

“Cậu đến từ nông thôn?” Đánh giá Đồng Kỳ Anh xong, Lý Nhã Uyên không chút khách sáo hỏi.

Quần áo trên người bé gái này không có gì đáng thưởng thức, nhưng cô bé ấy có vóc dáng tốt, người gầy, mặc cái gì cũng đẹp.

Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên, cười đầy ngượng ngùng nói: “Coi như là vậy đi.”
Nhà cô bé ở Tây Trấn, nơi như này đúng là vùng núi nghèo và là vùng sâu vùng xa, tuy nhiên lại là nơi non xanh nước biếc.

Lý Nhã Uyên tiếp tục nói: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, muốn tìm một người ăn cơm cùng mình.

Hôm nay cậu gặp may mắn đó! Tôi mời cậu đi ăn buffet!” Buổi trưa vừa tan học, cô bé đã gặp một chị gái không mấy thân thiện với mình, còn nói rất nhiều lời cô bé không thích nghe, làm cho bé cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đồng Kỳ Anh thấy cô gái này cũng không có chủ ý xấu gì, vừa lúc buổi trưa hôm nay không ăn cơm ở nhà, cô bé cũng không có ý định về nhà nấu cơm, không bằng cùng cô gái này đến quán ăn là được rồi.


“Chúng ta chia đôi tiên, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói, bé gái cũng không muốn nợ ân huệ của người khác.

Đương nhiên Lý Nhã Uyên cũng biết suy nghĩ trong lòng Đồng Kỳ Anh, cho nên theo yêu cầu của bé gái, gật đầu nói: “Được! Chia đôi vậy thì chia đôi.”
Đến tiệm buffet, Lý Nhã Uyên lấy một bàn thức ăn, Đồng Kỳ Anh không kìm được cười gượng hỏi: “Cậu lấy nhiều như vậy sẽ ăn được hết sao?”
“Cậu đã tự sa ngã bao giờ chưa?” Lý Nhã Uyên cầm lấy một con hàu sống, vừa dùng thìa khêu ra thịt bên trong nhét vào miệng, vừa nhai "Nhóp nhép” hỏi.

Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu.

Lý Nhã Uyên mím môi, nuốt thức ăn trong miệng xuống bụng, tiếp theo nói: “Mẹ tôi là kẻ thứ ba, cả đời tôi sinh ra liền không được chào đón.

Hơn nữa, tôi vẫn lớn lên trong những lời chửi rủa của người khác.

Mỗi lần tâm trạng tôi tồi tệ, sẽ đến ăn buffet.

Không cần biết lúc đó trong tay có tiên hay không.”
Vì vậy, đây có phải là lý do tại sao một người lại tự sa ngã? Vậy cô bé Đồng Kỳ Anh chẳng phải là nước mắt chảy thành sông sao.

“Cái này phải xem chính bản thân cậu trải qua mỗi ngày bằng tâm thế gì, tự giày xéo tự vứt bỏ chính bản thân mình, như vậy thật sự không tốt.” Đồng Kỳ Anh an ủi nói.

Lý Nhã Uyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: “Cậu đã kết hôn chưa?” “Ừ, đã lấy giấy chứng nhận, nhưng chưa tổ chức đám cưới." Đồng Kỳ Anh nở nụ cười ngọt ngào, không biết vì sao, mỗi lần cô bé nghĩ đến Phó Quân Bác, trong lòng sẽ cảm thấy như được rót mật.


Lý Nhã Uyên nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Đồng Kỳ Anh như được quết mật ong, tay trái chống má, vô tâm vô phế cười cười: “Vậy cậu gặp được tôi, nhất định sẽ không có hôn nhân hạnh phúc rồi!”
“Tại sao?” Đồng Kỳ Anh nhìn Lý Nhã Uyên một cách khó hiểu.

Lý Nhã Uyên cũng thẳng thắn trả lời: “Từ nhỏ đến lớn, tôi là một vị thần xui xẻo của hôn nhân.

Mẹ tôi đưa tôi sống bên cạnh nhà ai, chồng nhà đó sẽ đi ngoại tình”
“Nhưng cậu cũng không ở bên cạnh nhà tôi” Đồng Kỳ Anh nhịn không được cười nói.

Lý Nhã Uyên ngậm thìa trong miệng, hai tay để sau lưng, thò tay vào trong túi xách của mình mò mẫm trong chốc lát.

Khi bàn tay của cô bé đế lại trên bàn ăn, trong tay đã có thêm một bộ bài Tarot.

Lý Nhã Uyên tiện tay xáo trộn bài, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy thì kinh hãi khen ngợi một tiếng: “Cậu lợi hại ghê!”
“Lợi hại hơn còn ở phía sau.”
Sau khi xáo bài, Lý Nhã Uyên đưa thẻ Tarot về phía Đồng Kỳ Anh: “Rút ra ba tấm bất kỳ! Tôi sẽ giúp cậu dự đoán cuộc sống hôn nhân.”
Đồng Kỳ Anh nhất thời tò mò vô cùng, sau khi xoa xoa tay, từ bộ bài Tarot trên tay Lý Nhã Uyên rút ra ba tấm ngẫu nhiên đặt trên bàn ăn.

Lý Nhã Uyên lật từng tấm một ba lá bài do Đồng Kỳ Anh vừa rút ra, không khỏi “Chậc chậc” miệng, lắc đầu.

Thấy thế Đồng Kỳ Anh nhíu mày, lo lắng hỏi: “Có gì không đúng sao?”.

Bình Luận (0)
Comment