Vợ Nhỏ Của Cố Tổng

Chương 125

“Thằng oắt con Cố Thịnh, đừng để ta bắt được, nếu không nhất định sẽ xé xác ngươi ra làm trăm mảnh.” Kiều Thanh ngửa cổ lên trời hét lớn, xung quanh ông giống như có một luồng khí hừng hừng màu đỏ đang chuyển động làm lão quản gia và tất cả người giúp việc nuốt nước bọt ừng ực không dám đến gần, vội vã tìm một nơi lấp đi, cốt để bên nhà thông gia không ghét chủ mà nhìn đầy tớ bọn họ ngứa mắt.

Phải biết Kiều gia chủ ở Giang thành nổi tiếng hung tàn, mới hôm trước có đối thủ vì không ký được hợp đồng với Cố thị còn dám đến trước mặt ông diễu võ giương oai, nói Kiều Thanh bán con gái lấy vinh hoa phú quý, cướp hợp đồng của bọn họ, kết quả sáng hôm sau liền tai nạn ngã gãy chân phải nằm viện mất nửa tháng.

Sau đó tất cả hợp đồng của công ty ông ta dạo gần đây mới ký được liền biến thành đồ trong túi của Kiều thị, một cái không thừa lại, ông chủ kia nghe tin tức đến mức bệnh tim tái phát suýt nghẻo luôn.

Lần này ông chủ của bọn họ chọc bố vợ giận như thế, cầu mong sau khi trở về vẫn có thể bình yên vô sự tổ chức hôn lễ.

Lạc Linh bên cạnh cũng tức giận không kém, nhưng không thể giống Kiều Thanh như vậy bạo phát tại chỗ, đôi mắt âm u thấy đáy. Biết trước thế này lúc đó cô lên khuyến khích cậu ấy làm theo dự định ban đầu, một dao thiến chết cái tên vô lại kia chứ không phải khuyên cậu ấy nên suy nghĩ lại.

Tối hôm qua bị lão nam nhân giày vò đến nửa đêm, mệt đến không cử động nổi một ngón tay. Ấy vậy mà chưa ngủ bao lâu đã bị tiếng hét cả ai đó làm bừng tỉnh.

“Kiều Thanh, mới sáng sớm anh đã nổi điên cái gì thế hả?”

Kiều Thanh nhìn cô, hai mắt trợn trắng, bực tức đi đi lại lại trong phòng, được mấy bước lại nổi sung lên: “Đi. Chúng ta đến Cố gia đòi người.”

Đòi người? Đang yên đang lành đến đòi người cái gì? Tên này hôm nay ăn phải cái gì phát nổ hay sao?

“Thời mãn kinh của anh đến rồi à?”

Nếu mọi lần, Kiều Thanh chắc chắn sẽ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô nói: “Em lại chê anh già có đúng không?” Nhưng lần này, căn bản còn không thèm nghĩ theo hướng đó mà vội vội vàng vàng mặc quần áo ôm cô từ trong chăn ra, kèm theo là lời tự thuật bất mãn đến không thể bất mãn hơn được nữa: “Mãn kinh đến đã tốt. Là thằng oắt ranh Cố Thịnh kia, nó dám làm củ cải nhỏ của chúng ta lớn bụng rồi, ấy vậy còn dám che dấu. Đáng thương đứa con gái bé bỏng của anh, bị nó lừa đến xoay mòng mòng.”

Cái gì? Hạ Linh có thai rồi? Cậu ấy còn không thèm cho cô biết luôn.

Nhớ lại lần trước ở lại đây, ăn một chút liền nôn, lúc đó đã hơi nghi ngờ rồi nhưng cậu ấy nói dạo này gắng sức quá nên dạ dày không khỏe, ăn không được nhiều, lúc đó cô và Kiều Thanh đã bán tính bán nghi. Ai mà biết được cuối cùng lại biến thành sự thật cơ chứ.

“A... Đều tại cái tên cáo già đó, em biết không, nó dám kêu Khúc Lâm làm hỏng que thử thai của con bé. Không những thế còn đem ảnh của Hạ Linh đi khắp các quầy thuốc gần đó nửa mua bán nửa ép buộc bắt bọn họ bán cho nó que thử thai giả. Ngay cả bệnh viện cũng có người của nó cài vào, chỉ cần con bé đến đó sẽ nhận được báo cáo giả mạo.”

Cái gì? Còn đến mức này luôn hả? Vậy thì dù Hạ Linh có là bác sĩ đi nữa muốn phát hiện ra là điều không có khả năng. Tên Cố Thịnh gian xảo quá rồi đó, làm đến mức này luôn, bảo sao chuyện lớn như thế mà Hạ Linh mãi vẫn chưa chịu liên lạc với bọn họ, hóa ra là còn chưa biết đến sự hiện diện của đứa nhỏ kia.

“Nhanh. Chúng ta mau đến đó, em phải vạch trần bộ mặt giả dối của cái tên vô liêm sỉ này ra trước ánh sáng. Tuyệt không thể để tên cáo già đó lừa củ cải nhỏ chúng ta mất công nuôi lớn bao năm.”

Nhưng cuối cùng, đến lúc tới được Cố gia thì bọn họ lại nhận được tin từ một tiếng trước Cố Thịnh và Hạ Linh đã lên máy bay đi nghỉ mát nửa tháng. Công việc ở công ty cũng đã được sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, bên Cố gia cũng đã thông báo, về phần bọn họ, thứ để lại chỉ có một tờ giấy cùng bưu thiếp được đặt giờ hẹn trùng với thời gian máy bay cất cánh mà Kiều Thanh mới nhận được từ mail cách đây vài phút.

Tên Cố Thịnh đúng là giỏi mưu tính lắm, hại bọn họ chạy không công một chuyến.

“Tên đó đem con gái bảo bối của tôi đi đâu rồi?” Kiều Thanh túm lấy cổ áo của Triệu quản gia, hai mắt sáng quắc như đèn pha ô tô gặng hỏi.

“Thật xin lỗi ngài thông gia, chuyện này cậu chủ không nói, tôi chỉ biết cậu ấy cùng với vệ sĩ, còn có cả tài xế đều đi lên máy bay tư nhân từ một tiếng trước, dù ngài cho hỏi thêm bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi vẫn như vậy mà thôi.”

Kiều Thanh xoay người, nháy mắt với Lạc Linh, cả hai đi đến phòng khách, nói là xem xét nhưng thực chất là cầm mấy món đồ trang trí ở trên đó lên xem rồi không may trượt tay vỡ liên tục, ngay cả ghế sofa cũng không tha, cả phòng khách chưa được nửa tiếng đã biến thành bãi chiến trường.

“Quản gia, chuyện này chúng ta cứ để bọn họ phá như vậy sao? Dù bọn họ có là bố và bạn thân của phu nhân đi nữa thì này cũng quá đáng quá rồi không phải sao?” Một người làm mới đến ghé sát vào tai lão quản gia dò hỏi.

“Không cần xen vào, bọn họ muốn làm gì thì làm, đừng can thiệp.” Triệu quản gia đứng im bất động, nở nụ cười hiền từ nói, ánh mắt nhìn về phía của Kiều Thanh như đang nói các vị cứ đập càng nhiều càng tốt, dù sao mấy thứ có giá trị đã được ông chủ định liệu trước nên chuyển qua chỗ khác rồi, giờ nơi này chỉ còn vài món hàng rẻ tiền. Nếu ông thông gia có thể vì đập mấy thứ này mà nguôi giận là tốt nhất.

“Nhưng mà...” Người kia vẫn cắn răng định nói gì đó, bị lão quản gia trừng một cái mới thức thời ngậm chặt miệng. Có điều, nhân lúc tất cả đổ dồn ánh mắt về phía của Kiều Thanh, người kia lại lấy ra điện thoại báo tin.

“Xem ra có con cá cắn câu rồi, mà không biết lần này đến là cá to hay cá bé đây nữa. Nếu được thì đến cả cũng không sao, bộ xương già của ông vẫn còn tiếp ứng được.” Triệu quản gia vuốt v e bộ râu bạc trắng trong tưởng tượng của mình thầm nghĩ.

Bên kia, Ninh Mộ Hàm nhận được tin đầu tiên, nhưng bà ta là người ngoài, không tiện can dự vào việc này nên đành gửi cho Nhã Lan, bảo bà ta muốn làm gì thì làm. Biết được người ra ngoại quốc lại không biết được địa điểm thì làm gì được. Cố Thịnh đi như vậy rõ ràng là có chuẩn bị sẵn, nhân thủ bọn họ so không được với hắn, tên đó cố ý dấu, trong thời gian ngắn căn bản sẽ không tìm được người.

Nhận được tin tức còn có Cố Mục, ông nhìn tin tức Triệu quản gia đưa tới, bộ râu già giật giật vài cái. Tiền Dụ âm thầm đổi đi quân cờ quan trọng trên bàn rồi lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục giả bộ nghiền ngẫm hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cố Mục đặt điện thoại xuống, nhìn bàn cờ cảm thấy có chỗ nào quái quái lại không nhớ được lạ chỗ nào liến vứt nó sang một bên, cầm lấy một quân cờ khác hạ xuống, vui vẻ uống trà nói: “Là lão Triệu bên kia gửi đến, ông ta nói Cố Thịnh đem củ cải trắng nhà người ta cấp đào, còn bịt miệng đủ đường không cho cháu dâu biết con bé có thai. Đến giờ thông gia biết chuyện đến đòi người liền bế người lẫn cầu chạy trước một bước làm Kiều Thanh tức đến xì khói đầu mà không làm gì được.” Nói xong còn liên tục vỗ tay xuống bàn tỏ vẻ vui sướng.

Tiền Dụ mặc kệ ông bạn già huyên thuyên một lúc lâu, lại âm thầm đổi quân cờ, tiếp tục học theo Cố Mục vuốt râu dù bên dưới nhẵn thín cảm thán: “ Đúng là có phong phạm của ông năm xưa.”

“Chuyện đó còn cần nói sao? Không xem thằng bé là cháu của ai, không giống tôi chẳng lẽ lại học theo thằng bố không nên thân của nó câu ba đáp bốn chắc. Không làm được... Không làm được... Nhưng mà nó so với tôi năm xưa vẫn còn kém một chút.”

Tiền Dụ: “...” Cố Thịnh mà làm giống thế, ông sẽ là người đầu tiên đem thằng nhóc đó treo lên đánh.

Phải biết thời đại của bọn họ thì phụ nữ có thai trước khi hôn nhân là đại kỵ, nhiều nơi vẫn có tập tục bố mẹ đặt đâu con ngồi đó. Bà chủ năm đó mới mười sáu đã bị bố mẹ ruột bán đi làm vợ bé cho một phú ông già hơn sáu mươi tuổi trong vùng. Khi đó Cố Mục với bà ấy tâm đầu ý hợp, Cố Mục không nhìn được người mình yêu phải chịu khổ sổ, trong ngày tổ chức hôn lễ đem anh em đến cướp hôn, tính ra thì ông còn là người giật dây đằng sau đấy.

Năm đó, dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả, Cố Mục đứng lên bàn tiệc cưới cầm dao vỗ ngực tuyên bố: “Ông đây nhìn chúng cô gái này rồi, hôm nay dù có là lễ cưới đi nữa cũng nhất định phải bắt về làm vợ.”

Khi đó ở vùng quê còn phổ biến tục cướp dâu nhưng dám cướp trong ngày thành hôn của người ta thì Cố Mục chính là người đầu tiên.

Mới đó mà đã hơn bảy mươi năm trôi qua, bà chủ cũng rời đi được hơn ba mươi năm rồi, vậy mà chuyện năm đó vẫn như gió thoảng qua mới hôm nào.

“Rồi giờ ông tính làm gì tiếp theo? Đến đó khuyên can Kiều Thanh à?” Tiền Dụ hạ cờ hỏi.

“Nếu là ông thì ông định làm gì?”

Làm gì? Không châm thêm lửa đã không tốt lắm rồi! Có gan cướp người đương nhiên phải có gan chịu trách nhiệm, bế con nhà người ta đi mất thì đền bù là đương nhiên, đâu thể cứ thích bế là bế, thích trả về là trả về được.
Bình Luận (0)
Comment