Vợ Nhỏ Của Cố Tổng

Chương 59


Hai nhân vật chính của bữa tiệc đứng cạnh nhau, trai xinh gái đẹp không khỏi khiến người ta ghen tị.
Cố Lam Hi mặt mày hớn hở đón tiếp khách khứa, trái lại Thạch Chi Lâm tương đối dửng dưng, mọi người thấy nhiều cũng quen nên không để ý, chỉ có vị hôn phu đứng bên cạnh là thấy không thoải mái.
Cố Lam Hi nhíu mày, cảm thấy Thạch Chi Lâm không cho hắn mặt mũi, rõ ràng là tiệc đính hôn của hai người nhưng nhìn như chỉ có một mình hắn tự mình đa tình còn Thạch Chi Lâm là bị ép đến, đứng đó như một linh vật, thậm chí so với linh vật còn vô dụng hơn nhiều, ít nhất cái phía trước có thể chọc người vui vẻ, đằng này…
Khách khứa đến ngày một đông, ngay lúc bạn bè trong giới của Thạch Chi Lâm đến thì cô ngay lập tức bị kéo đi, trước khi rời đi cũng không thèm nói với Cố Lam Hi một lời nào.
Nụ cười giả tạo của hắn ta đã sắp chống đỡ không nổi, Nhã Lan thấy vậy ngay lập tức chạy đến chỗ con trai an ủi:
“Đừng kích động, nơi này có “người” nhìn chằm chằm đâu.”
Lời nói của Nhã Lan khiến hắn ta sực tỉnh, cầm lấy ly rượu vang trên bàn dốc cổ uống hết một hơi, lúc đặt ly xuống bàn thì tâm trạng đã được điều chỉnh về lúc ban đầu.
Nhã Lan hài lòng gật đầu, trong lòng lại âm thầm đem Thạch Chi Lâm thoá mạ một trận.
Thứ đồ phụ nữ không biết quy củ, để xem khi cưới được cô ta về Cố gia rồi bà sẽ dạy dỗ cô ta như thế nào.
Tỏ ra thanh cao cái gì chứ? Nếu không có Thạch gia chống lưng, chỉ bằng tính tình kia ngay cả xách dép cho Tiểu Hi còn không xứng.
“Ông nội, ông ngoại.” Cố Lam Hi thân thiết gọi hai tiếng.
Thạch Kinh Thiên nhíu mày, dường như không vui với cách xưng hô này lắm nhưng nghĩ kỹ thì cháu gái ông và người này sắp tuyên bố đính hôn đành nhịn xuống cảm giác không thoải mái, tùy ý gật đầu.
Cố Mục mỉm cười vỗ vai hắn khích lệ: “Đừng để ý đến lão này, ông ta giận vì cháu sắp cướp mất cháu gái bảo bối của ông ta đấy.”
Thạch Kinh Thiên liếc xéo bạn tốt, hừ lạnh quay đầu, coi như chấp nhận câu trả lời này.
“Dạ, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định sẽ không để cô ấy chịu chút thiệt thòi nào cả.”
Thạch lão gia tử miễn cưỡng gật đầu coi như vừa lòng, Cố Lam Hi thấy thế âm thầm thở phào, ít nhất cửa ải của lão già này hắn xem như qua một nửa.

Lão già chết tiệt, để xem sau này lão nằm dưới mộ nhìn cháu gái bị hắn đối xử tệ bạc có tức đến mức muốn đội mồ sống dậy hay không?
“Đúng rồi ông nội, khi nãy cháu nhìn thấy anh trai đã đến.”
“Nó đến rồi sao?” Cố Mục liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó quay lại hỏi.
“Có lẽ là cháu nhìn nhầm rồi, không lý nào anh ấy đến lâu như vậy rồi mà không đến chào hỏi hai người.

Mà anh ấy cũng thật là, ngày quan trọng thế này có việc gì bận mà chưa đến vậy chứ?” Cố Lam Hi đá xoáy nói, dư quanh liếc về thân ảnh từ xa, dù cho đứng ở một góc khuất vẫn đặc biệt lóa mặt, thu hút tất cả ánh nhìn.
Nghe đến tên của Cố Thịnh, nét mặt Thạch Kinh Thiên tốt hơn hẳn, thậm chí còn mang theo ý thưởng thức, liên tục gật đầu:
“Lúc mới đến đã qua đây chào hỏi rồi nhưng bị ta đuổi đi mất không thôi vừa xuất hiện đã chiếm hết tất cả sự quan tâm của dư luận thay vì nhân vật chính thì không hay chút nào.”
Sắc mặt Cố Lam Hi tái mét, siết chặt lấy gấu quần.
Đáng chết! Lão già không biết tốt xấu, rõ ràng hắn mới là cháu rể tương lai của ông ta, vậy mà...
Tên Cố Thịnh khốn kiếp, rốt cuộc đến bao giờ mày mới chịu cút ra khỏi cuộc đời tao?
Hai mươi hai năm trước cũng vậy, mười năm năm trước cũng thế, tại sao hắn cố gắng bao nhiêu thì những kẻ này vẫn không chịu công nhận hắn?
Nghĩ đến đây, Cố Lam Hi trong lòng có ý oán trách mẹ ruột.
Nếu không phải bà ấy là tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của người khác, nếu bà ấy chịu khó ra sức thêm một chút thì thân phận của hắn có lẽ đã khác chứ không phải sống trong sự hổ thẹn và đáng xấu hổ như hiện tại.

Bây giờ, ngay cả vợ chưa cưới cũng không đem hắn để vào mắt.

“Con bị sao vậy?”
Dòng suy nghĩ của Cố Lam Hi bị cắt ngang, hắn hốt hoảng nhìn về phía mẹ mình, nháy mắt cảm thấy hổ thẹn.
Là mẹ đã cho hắn tất cả, sao hắn lại có những suy nghĩ như thế được chứ?
“Mẹ, con xin lỗi, là con không tốt, để mẹ chịu ủy khuất bao lâu nay.

Nhưng mẹ yên tâm, chỉ cần cưới được Thạch Chi Lâm, ngày tháng sau này của chúng ra sẽ trải đầy màu hồng.

Con sẽ là người thừa kế của Cố gia còn mẹ sẽ là Cố phu nhân cao cao tại thượng.”
Nhã Lan cảm động, ôm lấy con trai lặng lẽ rơi nước mắt.
Tiểu tam thì sao, không biết xấu hổ thì đã sao, chỉ cần có con trai thương bà, yêu bà là đủ rồi, về phần những kẻ khác, đơn thuần là đang cảm thấy ghen tị với những gì bà đang có mà thôi.
Từ xa, Cố Thịnh khinh miệt nhìn hai kẻ đang diễn vai mẹ con tình thâm, môi mỏng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Đứa em trai “ngoan” này của hắn kế thừa hết toàn bộ sự máu lạnh và ích kỷ của Nhã Lan, chỉ khác Nhã Lan ích kỷ với tất cả, thao túng tất cả nhưng lại dành toàn bộ tình yêu thương cho con trai.
Về phần Cố Lam Hi, thứ hắn ta yêu nhất có lẽ chính là tiền tài và quyền lực, sau đó là mặt mũi, rồi cuối cùng mới đến người mẹ thân sinh ra mình đi.

“Cố Lam Hi.

Anh là đồ khốn.”
Cố Lam Hi đang mỉm cười, nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì ngẩng đầu nhìn lên, nét kinh ngạc xẹt qua, tiếp đến là sợ hãi.
Sao cô ta lại đến đây?
Rõ ràng hắn đã sai người đưa cô ta ra nước ngoài, lúc lên máy bay cũng chính hắn giám sát, giờ sao lại...
Nghĩ đến cái gì, Cố Lam Hi quay đầu nhìn về phía Cố Thịnh, âm thầm cắn răng.
Nhã Lan nhìn thái độ của con trai, đại khái đã đoán được ra chuyện gì đang xảy ra.
So với Cố Lam Hi thì bà ta bĩnh tĩnh hơn nhiều, ngay lập tức sai bảo vệ giữ cô gái kia lại, bản thân lại vội vã chạy đến, giọng điệu thương cảm nói:
“Con bé này thật là, sao lại chạy ra ngoài nữa vậy hả?”
Cô gái kia bất ngờ chưa kịp nói gì thì sau gáy đã nhói lên, vệ sĩ nhân lúc không ai chú ý rút mũi tiêm ra cho lại vào trong túi, như không có gì xảy ra mà tiếp tục nhiệm vụ.
“Cô gái này là...” Một người trong bữa tiệc dè dặt hỏi.
“Ha...!Ha...!Cố Lam Hi đồ khốn nạn...!Tôi giết chết anh đồ tra nam...”
Ý thức của cô gái dần trở lên điên loạn, bắt đầu không phân biệt được mà đáng người lung tung, tóc tai bù xù, trông không khác mấy kẻ vừa trốn trại là bao.
Mọi người thấy vậy liền sợ hãi tản ra.
“Nhanh...!Mau đưa con bé về lại bệnh viện, con nghiện của nó lại phát tác đấy...”
“Cố phu nhân, Cố nhị thiếu, chuyện gì đang xảy ra thế này?” Thạch lão gia tử đẩy ra đám người, đứng trước mắt Nhã Lan chất vấn.
“Haiz...!Chuyện là vậy...”
Nhã Lan bắt đầu tự biên tự diễn.
Cô gái kia tên là Minh Nguyệt, là một sinh viên nghèo ở tỉnh lẻ lên thành phố, Cố Lam Hi thấy cô xinh đẹp liền nổi tính háo sắc, bao nuôi cô ta một đoạn thời gian, vốn chuyện sẽ chẳng có gì nhưng ai biết được cô ta lại nổi lòng tham, muốn Cố Lam Hi cho cô ta danh phận.
Cố Lam Hi không chịu, cô ta liền tìm đến tận nhà nhưng bị Nhã Lan âm thầm cho người xử lý, không những khiến cô ta nghiện m@ túy còn ép cô ta phá thai.

Minh Nguyệt không chịu nổi liền chạy đến khóc lóc cầu xin Cố Lam Hi, hắn ta nhất thời mềm lòng, cho cô ta một số tiền để ra nước ngoài sinh sống với điều kiện không bao giờ được trở lại nơi này.
Có điều, dưới sự biến tấu tài tình của Nhã Lan thì câu chuyện của cô ta lại hoàn toàn biến thành Minh Nguyệt bị một kẻ cùng tên với con trai bà ta phụ bạc, bà ta tình cờ biết được, thấy cậu trai kia cùng tên với con trai mình nên mới mở lòng trắc ẩn, giúp đỡ một phen.
Ai nghe xong cũng cảm động, đối với sự lương thiện của Nhã Lan khen không dứt lời.
Sau sự xáo trộn lần này, Thạch lão gia tử không nói ra mặt nhưng đối với Cố Lam Hi lại bất mãn thêm một tầng, chưa để buổi lễ kết thúc đã ra về, việc tuyên bố đính hôn cũng vì thế mà ngâm nước nóng.
“Mẹ...!Chuyện này...” Cố Lam Hi sốt ruột đi qua đi lại.
Vốn tưởng chuyện kết thân với Thạch gia là ván đã đóng thuyền nhưng hiện tại...
“Hừ! Lúc đó ta đã nói với con là thế nào? Đưa cô ta vào trong viện tâm thần, sau đó nhốt ở đó cả đời, nhưng con thì sao? Vì cái thứ gọi là thương xót vơ vẩn kia mà làm kế hoạch của chúng ta suýt chút nữa tan thành mây khói.” Nhã Lan giận dữ nói.
“Con...!Con chỉ là...” Cố Lam Hi nhất thời không nói nên lời.
“Chuyện này để mẹ xử lý, con đừng nhúng tay vào.” Nhã Lan xoa vai bên thái dương, mệt mỏi nói.
Cố Lam Hi đập tay xuống bàn, đáy mắt toát ra vẻ cay độc.
“Nhất định là do Cố Thịnh, chỉ có hắn mới dám làm ra những chuyện thế này để hãm hại con.”
Nhã Lan cảm thấy chuyện này có lẽ không phải do Cố Thịnh làm, bởi lẽ nếu là thằng nhóc đó thì chuyện hôm nay đã không dễ xử lý như vậy.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Giao dịch mà thôi.

Chủ nhật tuần này hai giờ tại xxx, cô nhớ đến đúng giờ.”
Thạch Chi Lâm bĩu môi, hiếm khi lộ ra nét trẻ con, lè lưỡi với nam nhân đối diện.


Bình Luận (0)
Comment