Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1200

Chương 1200

Vấn đề này làm cho cô ấy nghẹn lời trong nháy mát.

Ánh mắt nóng bỏng của anh ấy không hề chớp mắt mà nhìn người của cô ấy, làm cô ấy có cảm giác không có chỗ che giấu

Linh hồn của cô ấy tựa như đang chấp nhận thấm lí và phán quyết trong ánh mắt của anh ấy.

Cô ấy. Thích anh ấy sao?

Anh ấy đối với mình rất tốt, mấy ngày này cô ấy đều thấy vậy, cô ấy hoàn toàn cảm động, nhưng cảm động không phải là thích, không có cách nào thay thế.

Cô ấy có thể phân biệt rõ ràng anh ấy cùng Ôn Mạc Ngôn, và càng rõ ràng người trong lòng bàn thân yêu rốt cuộc là người nào!

Cô ấy không nói gì, sự trầm mặc ấy là câu trả lời tàn nhẫn nhất với anh ấy.

Thiện Ngôn nhếch miệng lên cười khổ sở, nói: “Đến cùng tôi phải làm gì, mới có thể để tôi đi vào trong lòng em. Tôi không cầu chiếm giữ cả trái tim em, chỉ hy vọng em có thể cho tôi một chỗ nhỏ nhoi. Về sau nếu tôi biến mất, em còn có thể nhớ kỹ tôi “Tuấn… Một người không thể thích hai người, cái trái tim này, đã không có cách nào phân thành hai.

Nếu tôi yêu anh, tôi sẽ không yêu Ôn Mạc Ngôn “Lúc này em không nên phân rõ ràng tôi và tên phế vật kia như vậy chứ?”

Thiện Ngôn không vui nhíu mày, giọng nói đã hơi thô bạo, còn mang theo sự bất mãn.

Anh ấy sắc mặt âm trầm, làm cho cô ấy cảm thấy rất đáng sợ. “Không phải anh muốn tôi phân biệt hai người. sao? Anh cũng không muốn biến thành anh ấy, không phải sao?”

“Nhưng nếu tôi giống anh ta, em sẽ nhớ lời tôi, tôi tình nguyện biến thành bóng dáng của anh ta l

Anh ấy rít gào mà trầm trầm lên tiếng.

Bạch Thư Hân nghe vậy, trái tim cô ấy nhéo dau.

Anh ấy luôn khinh thường Ôn Mạc Ngôn, cho là mọi chuyện làm mình luôn ưu tú hơn Ôn Mạc Ngôn, không muốn mình vĩnh viễn ngủ đông trong cơ thể Ôn Mạc Ngôn và làm người thay thế.

Nhưng hôm nay, anh ấy lại tự nói với mình, anh ấy cam tâm tình nguyện làm cái bóng của Ôn Mạc Ngôn.

Bạch Thư Hân hả miệng, cô ấy muốn nói điểm gì, nhưng lời đến bên miệng mà lại không phát ra được tiếng nào.

Cuối cùng, cô ấy lựa chọn trầm mặc.

Cô ấy nhìn thấy anh ấy củi người xuống, đầu cô ấy bùm một tiếng, cô ấy bản năng nghiêng đầu, để tránh nụ hôn của anh ấy.

Thân thể cô ấy cứng ngắc, anh ấy giống như vậy.

Cuối cùng, anh ấy ôm lấy cô ấy thật chặt, chui vào hôm vai cô ấy, giọng nói rầu rĩ nặng nề vang lên, “Vậy em… Cũng không cần thích tôi, dù sao… Tôi không phải nhân cách chính, tôi không có khả năng vĩnh viễn thao túng tấm thân thể này. Em yêu anh ta, như vậy thì hai người có thể bên nhau lâu dài như trời đất. Mà tôi… Tôi nghĩ lúc thượng để tạo ra tôi, đã quên cho tôi thân thể. Kiếp sau… Đời tôi nhất định sẽ đầu thai vào một thân thể đơn độc, tôi muốn tìm được em trước tên phế vật kia. “Bạch Thư Hân, tôi không sợ sống, không sợ chết, không sợ vạn kiếp bất phục, nhưng tôi sợ em… Không thương tôi, càng sợ em… Thật sự thích tôi.

Lời này, không ngừng quanh quẩn ở bên tại cô ấy.

Tôi không sợ sống, không sợ chết, không sợ vạn kiếp bất phục…

Nhưng tôi sợ em không thương tôi, càng sợ em thật sự thích tôi.

Trong lòng anh ấy đau khổ cỡ nào, mới có thể nói ra lời này.

Bình Luận (0)
Comment