Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1223

Chương 1223

Lúc này, cô cúi đầu, chớp chớp đôi mắt to long lanh như thủy tinh nhìn chằm chẳm cô bé. “Cháu… cháu nhận nhầm người rồi à?”

“Mẹ ơi! Mẹ là mẹ của con, giống hệt như trong ảnh, con còn tường bố lại lừa con cơ, không ngờ lần này là thật! Mẹ ơi, Minh Diệp nhớ mẹ lắm!”

Cô!

Hứa Minh Tâm còn đang định thanh minh thì một bàn tay to lớn bất thình lình đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng.

Một chiếc ôm xa lạ, một hơi thở xa lạ.

Nhưng lại khá quen thuộc.

Là gã đàn ông tối hôm đó!

Cô bỗng căng cứng cả người, không dám thờ mạnh một hơi.

Tuy lần này không bị dí súng vào sau lưng nhưng nghĩ tới những lời mà gã đàn ông này nói là cô chợt nổi da gà, sợ hãi tột độ.

Cô khẽ liếc nhìn, lần này trông thấy rõ ràng hơn. Đôi mắt đẹp sáng ngời, bí hiểm và cũng đầy nguy hiểm.

Không còn thấy và hung tợn khát máu của tối hôm đó nữa, lúc này đã trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Anh ta nhìn cô bé gái, ánh mắt long lanh dịu dàng, khỏe môi mỏng cong lên, tươi cười bảo: “Minh Diệp gặp được mẹ có vui không?”

“Vui a! Cuối cùng bố cũng không gạt con nữa! Mẹ ơi, mẹ có ăn kem không? Minh Diệp đi mua cho mẹ nhé!”

“Minh Diệp đi đi, bộ với mẹ đứng đây nhìn con “Dạ vâng!”

Cô bé gái vui vẻ gật gù rồi xoay người chạy về phía quẩy hàng.

Quầy hàng ở cách đó không xa, hoàn toàn nằm trong tầm mắt

Cô bé vừa đi khỏi, anh ta đã nói lòng vai cô, giống như một con thỏ sợ hãi, cô lập tức tìm đường chạy trốn.

Cô vội vàng lùi bước về phía sau, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ sợ sệt, không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì. “Anh… anh muốn làm gì?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Con bé là con gái của tôi, tên là Phó Minh Diệp Trông cô rất giống với người vợ đã khuất của tôi, con bé không hề biết là mẹ mình đã qua đời. Tôi đã nói dối con bé là đến sinh nhật của nó thì mẹ nó sẽ về. Nhưng… đã thất hứa với con bé hết lần này đến lần khác. Cho đến khi gặp được cô, nên mới chọn cách này để mời cô ra ngoài. Mong cô đừng trách “Thật hay đùa đấy?”

Cô chau mày, nghi ngờ lời nói của anh ta. “Cô có thể không tin, nhưng tôi sẽ không làm hại cô. Tôi tên là Phó Minh Tước, hôm nay xem như là lần gặp mặt chính thức, chào cô.”

Anh ta giơ tay ra, giọng nói điềm đạm bình tĩnh, động tác tỏ ra rất lịch thiệp.

Cô nhìn bàn tay ấy, không sao tìm thấy được lòng can dam. “Với tôi thì anh rất nguy hiểm, tôi không thích cảm giác bị người khác đe dọa. Từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, anh… khiến cho tôi cảm thấy rất sợ hãi. “Anh có phải tội phạm truy nã không?”

Có đánh bạo hỏi. “Tôi không có tên trong danh sách đen của cành sát, nhưng tôi cũng không phải người tốt. Tôi là một sát thủ, đã đắc tội với không ít người, cũng có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi. Tôi có thể thắng thần nói cho cô biết những điều này, nhưng mong có đừng nói lại với con gái tôi. Con bé không hề biết bố mình làm nghề gì. “Buổi tối hôm cô gặp tôi là tôi đang bị người ta đuổi giết, không còn cách nào khác nên mới phải dùng đến hạ sách đó. Tôi đã làm cô sợ lắm đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment