Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1264

Chương 1264

Hứa Minh Tâm nghe thấy mấy lời phỏng đăng như vậy hai má liền ửng đỏ.

Máy hôm nay đã suy nghĩ rất nhiều, cô muốn biết trải nghiệm đầu tiên của mình như thế nào, nhưng cô đã quên sạch, căn bản không còn biết gì.

Lúc cô vẫn đang cúi đầu suy nghĩ không biết như: thế nào mới tốt thì đột nhiên một lực phía sau kéo cô trở lại.

Cô vừa đi vừa cúi đầu, không kịp phòng bị, ngã vào lòng anh.

Lồng ngực quen thuộc, hơi ẩm quen thuộc, hơi thở quen thuộc.

Dường như chưa có gì thay đổi, nhưng mối quan hệ giữa cô với anh lại đổi rồi.

Cô cũng không biết giữa họ có được tính là cái nhau, chia tay trong hòa bình hay không, nói tóm lại…tất cả đều rất kỳ lạ.

Cô giống như một chủ thỏ, sợ hãi đẩy anh ra, lùi lại hai bước, rồi lại đụng phải một cái cây to.

Cô cuối cùng cũng hiểu, tại sao anh lại ngăn minh lại, nếu không cô đã đâm đầu vào cái cây đó rồi. “Sao lại không chú ý như vậy, em đang nghĩ gì thé?”

“Anh…anh bỏ ra “Em nói gì?”

Cố Gia Huy cau mày tức giận, im lặng nằm chặt tay cô,

Anh nằm chặt lấy tay cô, dưa cô đi về một hưởng.

Nhà để xe

Anh căn bản không cần có phải dẫn đường, anh rõ rằng còn quen thuộc ngôi trường này hơn cả cô, lại còn biết được phía Tây Bắc còn có nhà để xe lớn như vậy.

Cô bị anh dẫn tới phía sau một chiếc xe khách nhỏ(Minibus), đây là một góc chết, người bên ngoài không thể nhìn thấy phía sau.

Cô bị ép vào mặt kính, chưa kịp phản kháng lại thì người đàn ông trước mặt đã được nước lấn tới, ghi mạnh lên đôi môi cô.

Anh hôn một cách mãnh liệt. Mỗi cô rất đau, cô muốn thoát ra nhưng đổi lại chỉ là sự mãnh liệt hơn nữa của người trước mặt.

Đây đúng là lưu manh mà.

Nhưng khuôn mặt anh trầm lặng, đôi mắt phượng nheo lại giận dữ, bên trong tựa như mặt biển ban đêm, từng cơn dữ dội.

Anh nhìn cô một cách nham hiểm, như một con sư từ nhìn trúng con mồi yêu thích của mình. “Anh… anh đừng có mà làm loạn, đây là trường uỷ em nói, ra khỏi trường thì đi đâu làm cũng học.” được?”

Làm…

Từ này đúng là khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ. “Cố Gia Huy, anh không phải bẻ ý của em Anh buông em ra, em kêu người đấy! “Chuyện này không do em quyết.” Nói xong, anh lại hòn có một cách dữ dội một lần nữa.

Cô cố gắng thoát ra, cô vừa giảm vào giày anh lại có can vào lưỡi anh, trong miệng có giờ toàn là vị máu tưới ngọt nồng, nhưng có vẻ anh chẳng hề cảm thấy dau.

Nụ hôn này…lâu thật lâu, cuối cùng vì cô không thể thờ ra hơi nữa nên anh mới buông cô ra trong tiếc nuổi.

Đôi mắt anh sâu thẳm, như thể nếu có lật sự trầm mặc đó bên trong sẽ lộ ra tia sáng mà cô chẳng thể hiểu nổi.

Giọng anh khàn đục lạ thường. “Hứa Minh Tâm, là anh đã quá chiều em nên em mới cả gan làm xăng như vậy hả, Em không nghe lời, anh sẽ dùng cách của anh khiến em ngoan ngoãn nghe lời.”

Bình Luận (0)
Comment