Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 149

Chương 149

Nói cô câu tam đáp tứ, vì tiền mà bán cơ thể của mình đi theo một người đàn ông vừa già vừa xấu.

Hơn nữa còn có ảnh chụp, chụp Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy đi tới những nơi công cộng.

Góc chụp rất kỳ lạ, mỗi tấm ảnh đều có thể thấy rõ mặt cô nhưng lại không để lộ Cố Gia Huy ra.

Chắc chắn là có người cố ý hãm hại.

Hơn nữa người đó cũng biết Cố Gia Huy, e ngại thân phận cậu ba nhà họ Cố của anh nên không dám làm bậy. Dù sao phía sau Cố Gia Huy là ông cụ Cố Gia Bảo.

Cô đính hôn với Cố Gia Huy không có tung tin ra ngoài, cũng không công khai nên rất ít người biết.

Hơn nữa Cố Gia Huy còn bị bỏng mặt nên tập đoàn nhà họ Cố cố ý giấu diếm tin tức của anh. Cho nên những bữa tiệc mà Cố Gia Huy sẽ không có phóng viên.

Bởi vậy nên khi mọi người nhìn bài viết này sẽ cho rằng cô bán thân vì tiền.

“Đây không phải là thật.”

Cô vội vàng giật điện thoại tới nhưng lại bị Tô Lê Duyệt tránh đi, cô ta trực tiếp cất điện thoại vào túi.

Hứa Minh Tâm vồ hụt nên trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Đầu gối cô đập vào đá, đau tới run cả người.

Tô Lê Duyệt vòng hai tay trước ngực rồi cúi đầu nhìn cô, cô ta nói: “Hứa Minh Tâm, lần trước tôi thấy cô đi lên một chiếc xe sang trọng ở ngã tư trước cửa trường học. Tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm, không ngờ là thật!”

“Ai cũng biết cô là đứa con gái không được hoan nghênh của nhà họ Hứa. Cô cũng đừng nói với tôi là bố cô lái xe tới đón cô. Xe tới đón cô mỗi ngày đều khác nhau, có Rolls-Royce, cũng có Bentley, còn có Cayenne. Xem ra người bao nuôi cô cũng không ít nhỉ?”

Hứa Minh Tâm nghe thể thì rất muốn chạy về nhà họ Cố đập hết xe của Cố Gia Huy đi.

Cô biết Cố Gia Huy có rất nhiều xe, đều là do ông cụ Cố Gia Bảo cho anh.

Cô không biết hàng nhưng cũng biết qua giá cả.

Chiếc Rolls-Royce chú An dùng để đi mua đồ ăn không phải là xe cũ kỹ sao? Sao lại lắc

mình biến thành xe sang rồi? Không có chuyện gì mua nhiều xe thể làm gì? Cũng không biết bán đi đổi tiền!

“Tô Lê Duyệt, cô đừng đứng đây nói nhăng nói cuội, cô đang phỉ báng tôi!”

Hứa Minh Tâm siết chặt tay, giờ phút này không thể nhát gan được. Nếu như nhận thua thì mình phải gánh cái

danh này rồi. Người vây quanh càng ngày càng nhiều, cô phải kiên trì.

Tô Lê Duyệt nghe thế thì không kiềm chế được bật cười thành tiếng, giống như là cô ta nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy: “Cô nói tôi phỉ báng ư? Tự cô làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng lại còn có mặt mũi tố cáo tôi ư? Hứa Minh Tâm, cô tưởng có mình tôi ghét cô thôi ư? Cô biết là có bao nhiêu người ghét cô, muốn đuổi cô ra khỏi trường không? Người phụ nữ dơ bẩn như cô là tàn hoa bại liễu rồi, lại còn dám quyến rũ Ngôn Hải ư? Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô mới được.”

Tô Lê Duyệt nói với vẻ hung ác.

“Hứa Minh Tâm, cút ra khỏi trường.”

Ngay lúc này, không biết ai hô lên tiếng đầu tiên, mọi người xung quanh cũng bắt đầu hô hào theo.

Càng ngày càng to, càng ngày càng đông người.

Hứa Minh Tâm bị vây chặt như nêm cối, thậm chí có người còn cầm đồ ném vào người cô. Sách vở, đồ ăn sáng, hoặc là những thứ khác…

Bình Luận (0)
Comment