Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1522

Chương 1522

Sau khi anh gần như nói hết ra những bực bội, một bàn tay lớn trực tiếp kéo cô vào Cả ngày nay anh không được gặp cô gái nhỏ này. Kỳ nghỉ đông cô không phải đến lớp, hai người bọn họ cơ bản là ở cạnh nhau cả ngày lẫn đêm, thường xuyên dính lấy nhau,

Hiện giờ đã khai giảng, cô thường xuyên đến thư viên tìm tài liệu, còn anh cũng bận việc của tập đoàn. Anh chỉ đợi khoảng thời gian nghỉ ngơi để được quấn quýt bên cô nhưng mà muốn nhìn thấy bóng hình của cô gái nhỏ này thật sự rất khó, trong lòng cô chỉ nhớ thương đến mẹ nuôi của mình.

Tất nhiên mẹ nuôi quan trọng, nhưng chồng sắp cưới không quan trọng sao? “Cần ăn cơm rồi, dạ dày anh không tốt.”

Cô vùng vẫy, không muốn anh ôm chặt hơn.

“Đừng nhúc nhích, đã một ngày không gặp em rồi, anh rất nhớ em, muốn ôm em, để yên như này một lát thôi.”

“Anh còn chưa ôm đủ sao?”

“Không đủ, cả đời cũng không đủ.”

Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn rất có từ tỉnh, giống như một bản nhạc du dương chậm rãi về đêm. Nó quanh quần bên tai, giống như một âm thanh ma quỷ thâm nhập vào tại vậy.

Lời nói của anh chân thành và dễ chịu hơn bất kỳ lời yêu thương nào khuôn mặt xinh xắn của cô hơi ứng hồng. Dù hai người có thân thiết như thế nào, nói những lời âu yếm ra sao thì khi ngủ cũng nhau, cô vẫn không thể kìm chế được nhịp tim của mình tăng nhanh, gương mặt đỏ bừng lên. Đồng thời, anh cũng chưa bao giờ có thái độ không trân trọng cô.

Anh yêu cô một cách trắng trợn, trước sau đều cưng chiều cô như bầu vật. Cô không biết nói những lời yêu đương vì có khá nhút nhát và dè dặt, nhưng cô cũng chưa bao giờ ngừng yêu anh.

Một trái tim, dường như vì anh mà càng có sức đập hơn.

“Thấy em gần đây rất mệt mỏi, em thường xuyên ra ngoài sao?”

“Vâng, bác sĩ khuyến cáo mẹ nuôi không nên ngồi ở nhà suốt ngày, cần ra ngoài phơi nắng, sinh hoạt điều độ.”

“Ngôn Dương có đi cùng hai người không?”

“Thỉnh thoảng có đi nhưng phần lớn thời gian đầu là em và mẹ nuôi đi cùng nhau, có tài xế đưa đón với lại đi đến mấy chỗ cũng không xa lắm “Thật không?”

Cố Gia Huy có chút đăm chiêu, Ngôn Dương yêu Thẩm Thanh nhiều như vậy, vợ ông ấy đang mang thai, ông ấy có thể yên tâm khi để bà ấy ra ngoài sao? Anh hơi đau đầu, cảm thấy có chút không hiểu, day nhẹ huyết Thái Dương.

“Ăn cơm đi.”

Ngày hôm sau, sau khi Hứa Minh Tâm đến trường kiểm tra thông tin, cô đã đến nhà họ Ngôn nhưng không ngờ lại nhìn thấy Bạch Thư Hân trên đường. Cô ta đã đi du lịch ở nước ngoài hơn mười ngày, hai người không có liên lạc gì cả.

Gọi điện cho cô ta thì điện thoại của cô ta luôn trong trạng thái tắt máy. Nếu Cố Gia Huy không điều tra và xác nhận rằng cô ta sống rất tốt thì chỉ sợ cô đã gọi điện báo cảnh sát mất rồi.

Cô nhìn thấy bóng lưng của Bạch Thư Hân, xác nhận mình không nhìn nhầm, bèn vội vàng đi theo cô ta vào trung tâm thương mại.

Cô ta đang mua sắm.

Hứa Minh Tâm tiến lên nói: “Thư Hân? Thật sự là cậu sao? Tại sao cậu trở về lại không nói cho tớ biết Cậu trở về được bao lâu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment