Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 153

Chương 153

Bố của Tô Lê Duyệt thấy thái độ của hiệu trưởng thì cũng rất e dè người đàn ông trước mặt này.

Ông ta không khỏi híp mắt mà nói: “Cậu là ai?”

“Nghe nói ông làm phiên dịch viên cho thư lý Lưu à? Không biết thư ký Lưu gần đây thể nào? Lần trước sai người đưa trà tới có nói là sức khỏe không tốt, không biết bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Bố của Tô Lê Duyệt nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.

Ông ta biết chuyện thư ký Lưu chuẩn bị trà, nói là tặng cho một nhân vật lớn. Người đó tới Đà Nẵng, lại thích trà.

Chẳng lẽ… đây chính là người đó ư?

Bố của Tô Lê Duyệt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Xin hỏi cậu đây là…”

“Tôi họ Nguyên, bố tôi Bạch Hoàng Nham, không biết ông nghe qua chưa nhỉ?”

Bạch Hoàng Nham…

Bố của Tô Lê Duyệt làm người phiên dịch cho chính phủ lâu thế rồi làm sao mà chưa nghe danh của Bạch Hoàng Nham được chứ. Thượng tướng tiếng tăm lừng lẫy, chỉ tiếc là đã bất hạnh qua đời trong lúc làm nhiệm vụ với vợ ở nước ngoài. Bạch Hoàng Nham có một trai một gái, con trai theo họ mẹ, con gái theo họ bố, chẳng lẽ..

Cơ thể của bố Tô Lê Duyệt run lên, ông ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Không… không ngờ là cậu Doanh, tôi đã từng nghe qua danh tiếng của bố cậu…”

“Nghe qua danh tiếng của bố tôi, vậy có nghe qua tôi chưa?”

“Nghe rồi…” Bố của Tô Lê Duyệt bắt đầu lắp bắp.

“Vừa rồi hiệu trưởng gọi điện thoại, tôi cũng chỉ mới biết một chút thôi, nghe nói là con gái của ông đánh người à?”

“Là cô ta đánh tôi! Anh nhìn đi, cô ta đã đánh tôi thành như thế này!”

Tô Lê Duyệt nói với vẻ uất ức.

Bố của cô ta nghe thấy vậy thì vội vàng bảo cô ta ngậm miệng lại.

“Là do nhà tôi dạy con không nghiêm nên mới xảy ra chuyện này, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ con bé!”

“Vậy thì xử phạt hay đuổi học?”

“Đây.” Ông ta có chút khó xử: “Xử phạt đi..”

“Thôi vậy, tôi cũng không phải là người thù dai, mọi người đều có sai, tôi cũng sẽ không được lý ép người. Lần này thì bỏ qua, nếu có lần sau thì đừng trách Lệ Nghiêm tôi không nể mặt nhé?”

“Cảm ơn anh Doanh, cảm ơn cô Thư Hàn!” Bố của Tô Lê Duyệt thở phào một hơi, cũng may là Lệ Nghiêm không làm khó, nếu không thì chuyện này thật sự rất khó xử lý.

“Được rồi, em cũng không cần nhìn nữa, đi theo anh tới phòng y tế tiêm phòng chó dại thôi.”

“Tiêm phòng dại?”

Bạch Thư Hân vốn còn có chút tức giận, anh ta chẳng hề giúp mình gì cả, vậy là chuyện to hóa nhỏ rồi!

Nhưng khi cô ấy nghe thấy câu này thì trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Đây chẳng phải bảo Tô Lê Duyệt là chó sao?

Cô ấy nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì tức của Tô Lê Duyệt mà nói với vẻ đắc ý: “Đúng thế, nên tiêm phòng dại. Dù sao chó dại cắn người nguy hiểm lắm!”

Tô Lê Duyệt nghe thấy thế thì giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!

Bình Luận (0)
Comment