Chương 1541
“Ừm… tôi biết rồi.”
Cô ta cắn răng đáp lại, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Ôn Thanh Vân cũng thế, đôi khi cô ấy cảm thấy mình thật sự là vô cùng tàn nhẫn.
Cùng là con gái với nhau, tội gì phải làm khó nhau đến thế, hơn nữa đấy lại còn là một người nhỏ tuổi hơn mình.
“Xin lỗi nhiều.”
Ôn Thanh Vân khó chịu nói, cố gắng bày tỏ câu xin lỗi một cách chân thành nhất.
“Không không có gì đâu.”
Cô ta nghẹn ngào: “Tôi… tôi còn có việc nữa nên ngắt máy trước nhé, bái bai ” không đợi người ở đầu bên kia đáp lại, cô ta đã vội vàng dập máy, sơ rằng chỉ cần chậm thêm một chút nữa cô ta sẽ khóc òa.
Đúng lúc ấy, điện thoại của cô là vang lên tiếng thông báo từ ngân hàng, tài khoản của cô ta được chuyển vào ba mươi lăm tỷ.
Tiếp đó, tin nhắn của Ôn Thanh Vân cũng đến ndi.
“Mong em sẽ nhận lấy, đây là thứ duy nhất mà chi có thể cho em được, chỉ làm việc này không phải là để sỉ nhục em mà là chị muốn bù đắp cho em phần nào.
Bạch Thư Hân nhìn dòng chữ màu đen nhảy múa trước mắt mình, đang định trả về thì lại thôi.
“Cứ coi như đây là phi chia tay đi, không phải là cô chủ động đưa cho tôi mà là tôi tự đến đòi cô, như vậy anh ấy sẽ hoàn toàn mất hết hi vọng”
“Cảm ơn em, Thư Hân.
“Không có gì, cũng chẳng phải là tôi đang giúp cho nhà họ Ôn, tôi chỉ đang giúp người tôi yêu mà thôi, hi vọng sau này anh ấy sẽ trở thành một con người vĩ đại. Cho dù sau này anh ấy có không bảo vệ được tôi thì cũng tự mình bảo vệ được người anh ấy yêu.”
Soạn tin nhắn xong gửi đi, Bạch Thư Hân cảm thấy lòng năng tựa ngàn cân.
Cô ta ngơ ngác ngắng đầu nhìn trần nhà, hai mắt lệ nhòa, trước mặt mơ họ, dòng lệ nòng chảy dài trên gương mặt, thảm xuống tóc mai, ướt nhẹp gối đầu
Nếu như cô ta có thể tự giết chính mình, vậy thế thì hẳn là cô ta đã chết mất rồi, cô ta thầm nghĩ.
Đau lòng như chết đến nơi vậy….
Hôm sau, Bạch Thư Hân vừa mở cửa thì trông thấy Thiện Ngôn.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tôi đi làm. Tôi vừa mới mua lại công ty của em rồi, giờ tôi là sếp của em, còn em là thư ký của tôi, sao không được à?”
“Tôi từ chức.” Cô ta cau mày nói.
“Ac…”
“Chẳng qua là em đang trốn tránh Ôn Mạc Ngôn mà thôi, tôi có phải là anh ta đâu, chẳng lẽ ngay cả tôi mà em cũng định tránh a?”
Thiện Ngôn nhíu mày nói.
Cuối cùng Bạch Thư Hân cũng bị nói cho năm lòng, đành phải gật đầu đồng ý.
Ôn Mạc Ngôn hoàn toàn không có hứng tới cái công ty nhỏ như thế này, chẳng qua là bởi vì cô ta ở đấy nên anh ta mới cố ý tới để trả thù mà thôi. Thiên Ngôn hoàn toàn không có hứng xem mấy cải tài liệu dây, giết gà mà cần phải đúng dao mổ trâu
Bạch Thư Hân nhìn bộ mặt chế bai của Thiên Ngôn thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chương 1542
Nếu là Ôn Mạc Ngôn thì anh ta sẽ nghiêm túc, chăm chỉ xem hết tất cả mọi thứ, cực kỳ có trách nhiệm với những lựa chọn của mình.
“À phải rồi, chị gái anh… hay cũng chính là chỉ của Ôm Mạc Ngôn ấy, cô ấy muốn anh về nhanh lên đấy. Có khi lúc về tự anh lại có một cô gái phải đối phó đấy.”
“Cơ mà tôi không muốn đối phó với lại những cô gái khác, tôi chỉ muốn đối xử thật tốt với em thôi. Đấy là nợ phong lưu của Ôn Mạc Ngôn, tôi không cần phải quan tâm đến nó.”
Anh ta bắt chéo hai chân, nói kiểu chả thèm quan tâm.
“Trước đây tôi cảm thấy anh rất đáng sợ, cảm xúc thì không ổn định, như vậy sẽ gây ra tai họa, nhưng bây giờ tôi lại thấy anh thật sự rất đáng yêu.
“Em so sánh xong mới thấy tôi tốt hả? Tôi chỉ nổi giận lúc em lừa tôi hoặc lúc có người làm em bị tồn thương thôi, lúc đấy tôi sẽ không không chế được cảm xúc của mình nữa. Em chính là công tác cảm xúc của tôi đấy, có hiệu không ph
Đột nhiên, hai mắt Thiện Ngôn sáng quắc lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Thư Hân, vẻ mặt trông có vẻ phức tạp.
Anh ta cảm thấy quyến luyến không muốn rời chọn này là bởi nơi đây có cô ta.
Nhưng mà, anh ta không chiếm nổi cả cái thế giới này, cũng không chiếm được cô ta cho riêng mình.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì hai gò má ửng hồng, né tránh ánh mắt của anh ta, không tài nào có thể đối diện lại với ánh mắt ấy được.
Thiện Ngôn trông thấy cô ta như vậy thì không kìm được mà khẽ cong môi cười châm biếm.
Ngay cả dũng khí đề đối diện với anh mà cô cũng chẳng hề có
Hai tay anh ta siết chặt, trong lòng thầm chửi cái tên kia là đồ vô dụng, anh ta làm đủ mọi cách cũng không có được Bạch Thư Hân, thế mà tên đầy lại chỉ nghĩ đến việc trả thù.
“Ba ngày đi, cho tôi thêm ba ngày nữa, tôi còn muốn tồn tại thêm ba ngày… có được không?”
“Chuyện này. Tôi không tự mình quyết được, anh cử quyết định đi “Ba horn nữa sẽ trở về, còn ba ngày tới này thì em cư ở bên cạnh tôi, có được không?”
“Được… được rồi.”
Cô ta lắp ba lắp bắp trả lời, giọng nói có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Anh ta bắt tay vào xử lý công việc, tự dưng thu lại cái tỉnh khó ở của mình, trông dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng hằn lên, điều này khiến cho Bạch Thư Hân đứng xem ngây hết cả người.
Năng lực của anh ta cũng một chín một mười với lại Ôn Mạc Ngôn.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, anh ta đã xem xong tất cả tài liệu công việc, cũng phân chia nhiệm vụ cho bên dưới xong xuôi.
“Sao hiệu suất làm việc của anh cao thế?” Bạch Thư Hân kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì tôi không muốn cái đống việc còn con đầy làm mất thời gian của tôi.”
Một ông giám đốc tới văn phòng để lấy tài liệu nghe anh ta nói vậy thì rùng mình.
Việc còn con sao Đồng tài liệu đây có liên quan đến việc công ty này có sống được hay không đấy, thậm chí trong đáy còn có hợp đồng trị giá hơn ba trăm năm mươi tỷ lần, thể mà vào miệng anh ta lại thành việc còn con tốn thời gian.
Ông ta cảm thấy mệt tim quá đi mất thôi.
“Làm xong rồi, chúng ta ra ngoài chơi thôi” Anh ta nắp bút máy vào, đứng dậy nói.
Chương 1543
“Tôi làm thư ký của anh tức là phải theo anh chơi bời đẩy hả?”
“Chẳng lẽ em còn định theo tôi đi ngủ nữa à?” Thiện Ngôn nói với vẻ đăm chiêu.
Bạch Thư Hân nghe thế thì tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Hai người cùng nhau đi xem phim, ăn món Âu, đi dạo trong công viên.
Lúc đi ngang qua cửa hàng thủ cứng, Bạch Thư Hân không kìm được mà ghé vào ngắm.
Thiện Ngôn thấy cô mãi không đi nổi, cứ mải mê chơi đùa với con mèo Ba Tư lông ngắn thì không khỏi tò mò hỏi: “Cô thích mèo a?”
“Ừm, nhưng ngay cả bản thân mình tôi cũng không chăm sóc từ tế được nên tôi mới không mua mèo, tránh làm khố bạn nó “Nếu tôi là một người độc lập, nhất định tôi sẽ tìm em. Sau đây thì tôi nuôi em, còn em thì nuôi mèo.
Thiện Ngôn nói dẫn từng chữ một.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì tim rung lên nhé
Tôi nuôi em, còn em thì nuôi mèo… nhẹ.
Đây đúng là những lời nói tình cảm đẹp đẽ nhất mà, nếu là do Ôn Mạc Ngôn nói thì thật tốt biết bao
Trong lúc cô ta vẫn còn đang ngây người thì Thiên Ngôn đột nhiên vòng tay ôm lấy cô ta, bàn tay to lớn siết chặt trên vòng eo cô ta.
Thiện Ngôn tựa cằm lên trên trán của Bạch Thư Hân, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh ta truyền đến tại cô ta.
“Không cho phép em nghĩ đến anh ta trước mặt tôi, không được phép nghĩ nữa!”
Đây là một câu mệnh lệch, giọng điệu cưỡng ép chuyên chế,
Bạch Thư Hân cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ là anh ta lại có thể để ý tỉ mỉ tới vậy, thấu rõ nội tâm của cô ta “Tôi xin lỗi anh “Không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ cần em không nhỏ tới anh ta nữa thôi. Tôi tên là Thiện Ngôn, chỉ có em mới gọi tôi như vậy, bởi vì có em, sự tồn tại của tôi mới có ý nghĩa. Em là công tác của tôi, nếu anh ta dám làm em bị tổn thương, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Ai cũng không được phép làm em tổn thương, ngay cả chính tôi… cũng không được phép ”
Câu nói của anh ta, từng chữ từng chữ một lọt vào tại Bạch Thư Hân, tựa như giọng nói ma quỷ xuyên qua bên tai, chữ nào nghe cũng hùng hồn, mạnh mẽ.
Bạch Thư Hân cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tình cảm của Thiện Ngôn dành cho cô ta là duy nhất.
Vượt qua cả linh hồn, không có cơ thể, chỉ có lại cảm xúc cháy bỏng
Nhưng cô ta không thể đáp lại anh ta bằng bất cứ thứ gì.
Cô ta nghĩ, nếu như không có một Thiện Ngôn với ngoại hình như này yêu cô ta tới vậy thì cô ta cũng sẽ không yêu Ôn Mạc Ngôn tới nhường kia.
Xảy ra chuyện như vậy, dọc đường về tâm trạng cả hai người đều có vẻ nặng nề. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên có một quả bóng bay vut về phía đầu Bạch Thư Hân
Bạch Thư Hân còn chưa kịp phản ứng lại thi Thiện Ngôn đã nhanh chóng kéo cô ta lại, ôm cô ta vào trong lòng mình, dịch người tránh sang một bên.
Cuối cùng thì quả bóng rổ đập xuống đất, bật ngược lại đẳng sau.
Thiện Ngôn đón bóng ổn định, rồi vung tay ném mạnh về phía sân bóng rổ. Quả bóng nên thắng vào người đã lỡ tay ném quả bóng về phía họ lúc nãy.
Dù tránh được đầu nhưng quả bóng tiếp theo không hề nhẹ hơn chút nào, người đó loạng choạng lùi lại vài bước. Một số người chơi bóng rổ ngay lập tức nổi giận, chỉ vào mũi anh ta, tức giận nói: “Tại sao con người anh lại như thế chứ? Chúng tôi đều không cố ý, tại sao anh lại …”
Chương 1544
Đối phương còn chưa kịp nói xong, Thiện Ngôn đã lạnh lùng ở miệng: “Chính bởi vì các người không cố ý, tôi mới không đánh vào đầu của cậu, nếu không cậu đã nằm trên mặt đất chờ cấp cứu rồi.”
“Anh…”
Người đàn ông muốn nói tiếp gì đó nhưng đã bị bạn mình giữ lại.
Bởi vì, ánh mắt của Thiện Ngôn thực sự đã trở nên hung ác hơn rồi. Bên trong ẩn chứa tức giận, cùng với màu sắc khát máu như một con báo, chỉ chầu chực lao đến xé xác những người ở trước mặt.
Đáng sợ…
Nỗi sợ hãi khiến trái tim không ngừng run rẩy, lông tơ toàn thân cũng dựng ngược cả lên. Vài người biết sợ, hùng hùng hổ hổ mà bỏ đi.
Bạch Thư Hân cũng bị dọa sợ hãi, không chỉ là bóng rổ mà còn bởi vì Thiện Ngôn. Trước đấy còn là vẻ mặt cười đùa cợt nhả, đột nhiên lại trở nên tàn nhẫn như vậy, cô ta thực sự chịu không noi.
Anh ta nhanh chóng ổn định lại sắc mặt, nói: “Làm em sợ rồi.”
“Một chút.” Cô ta run rẩy “Tôi không thể không thừa nhận rằng mình có chỗ thiếu sót, cũng không thể che giấu hoàn toàn bộ mặt tàn nhẫn của tôi. Nhưng con người tôi không hề giả dối, nói một là một, hai là hai. Tôi nói rằng tôi thích em, thì chính là thực sự thích em. Tôi hy vọng em sẽ giữ tôi lại, để tôi có thể triệt để ở lại trong cơ thể này, nhưng em không bao giờ làm thế. Tôi nói đau… là thật sự rất đau…”
“Tôi…”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Thiện Ngôn đã nghiêng người hôn lên môi Bạch Thư Hân.
Cô ta trừng lớn mắt, đồng tử không ngừng con rút, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đó không ngừng phóng đạt dưới mi mắt.
Không đợi anh ta đi quá sâu, cô ta đã vội vàng đẩy ra.
“Anh… anh làm gì vậy?”
“Không muốn nghe lời xin lỗi từ miệng của em. Có hơi chán, đã nghe quá nhiều rồi.” “Vậy thì anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại…”
“Khi Ôn Mạc Ngôn hôn em, em rất vui vẻ. Tôi hôn em thì em lại tức giận.”
“Anh không phải Ôn Mạc Ngôn, cho dù vẫn là gương mặt này thân thể này thì cũng không phải Ôn Mạc Ngôn. Tôi có chia tay với Ôn Mạc Ngôn thì cũng không thể ở bên anh được, nếu không muốn nghe lời xin lỗi vậy tôi cũng chỉ có thể nói điều này. Nếu anh đã không muốn nhập làm một với Ôn Mạc Ngôn, vậy tại sao tôi phải yêu anh như thể anh là Ôn Mạc Ngôn chứ?”
“Bởi vì em, tôi mới muốn trở thành tên phế vật kia, muốn làm người thay thế anh ta, như vậy tôi còn có chút hi vọng, em có hiểu không?”
“Vậy thì anh yêu nhầm người rồi…”
“Tôi không yêu sai, chỉ là người tôi yêu không yêu tôi mà thôi.”
Giọng nói khàn khàn của Thiện Ngôn tiếp tục cất lên: “Tôi mệt rồi, tôi về trước đây. Để tôi sẽ gọi xe cho em.”
Anh ta gọi xe cho Bạch Thư Hân rồi mới rời đi, dáng vẻ quay người của anh ta có chút chật vật.
Sau khi lên xe Bạch Thư Hân cố nén nước mắt, cô ta mở cửa sổ ra để gió lạnh lùa vào sau đó nhẹ lau khô đi khóe mắt ẩm ướt.
Tài xế thấy vậy còn cho rằng cặp đôi nhỏ này vừa cãi nhau đòi chia tay, liền động viên cả nửa ngày trời. Tài xế nói, giữa hai con người không có rào cản nào là không thể đi qua, chỉ cần họ yêu nhau thì dù là núi cao cũng có thể vượt qua.
Bạch Thư Hân không khỏi suy nghĩ, chướng ngại lần này dường như thật sự không thể vượt qua rồi. Đó không phải là những ngọn núi cao ngất, mà chính là vực thẳm, ai cũng không thể lùi bước, nếu không sẽ mãi mãi không trở lại được.
Bạch Thư Hân không ngờ rằng, cô ta còn chưa đưa Thiện Ngôn trở về lại có một người đã đến Đà Nẵng rồi.
Buổi sáng có người gõ cửa cô ta còn tưởng là Thiện Ngôn, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy trước mặt là một người phụ nữ lạ.
Tóc vàng, ăn mặc thời trang, dáng người cao cùng đôi chân thon dài.
Cô ta nhoẻn miệng cười sau đó tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Christie, bạn gái hiện tại của Ôn Mạc Ngôn.”
Nghe vậy Bạch Thư Hân lập tức cau mày, nói: “Bạch Thư Hân.”
“Tôi vào được không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Tôi và cô hình như không có chuyện gì để nói hết, có gì cứ nói ở đây đi.” Cô ta chẳng phải tỏ ra thân thiện làm gì, bởi vì điều đó không đáng.
Cô ta không phải người thứ ba, cũng chẳng đến mức coi như là vợ cả tìm đến cửa khiêu khích.
Có bản lĩnh thì quản tốt người đàn ông của mình đi, đừng nên động tỉ là đến tìm người khác, Ôn Mạc Ngôn cũng mang đến cho cô ta không ít phiền phức đầu.
“Cô không sợ hàng xóm láng giềng nghe thấy điều không nên nghe sao?”
Chương 1545
“Nếu cô dám tung tin đồn vớ vẩn, tôi cũng dám xé rách miệng cô. Nếu cô đã tìm tới đây thì trước đấy cũng nên hỏi thăm về tôi. Trình độ tay chân của tôi rất lợi hại, tôi không tin một bà chị yểu điệu như cô có thể đánh lại tôi.”
Bạch Thư Hân hai tay ôm ngực, thản nhiên Trước khi Christie đến, cô ta đã điều tra rõ nói.
ràng về Bạch Thư Hân, biết rằng Bạch Thư Hân có tính cách nóng nảy, dám yêu dám hận. Nhưng không ngờ tính tình lại thẳng thắn như vậy, tính cách hung bạo thế này đúng là giống một cây ớt nhỏ, khiến bản thân không khỏi cảm thấy khó mà theo kịp.
Nếu không phải vì Ôn Mạc Ngôn, nếu hai người bọn họ quen nhau có lẽ đã trở thành bạn tốt của nhau rồi.
Thật đáng tiếc… Cô ta mím môi cười nói: “Đúng vậy, cô nói không sai, tôi không thể phản bác gì cả. Vậy thì trở lại vấn đề chính, bạn trai tôi gần đây đã tới gây cho cô rất nhiều chuyện phiền toái, tôi đến để nói lời xin lỗi. Lần này đến, cũng là muốn đưa anh ấy đi. Tôi vừa xuống máy bay liền nghĩ rằng anh ấy nhất định sẽ đến chỗ cô nên đã đến đây tìm. Tôi cũng sợ rằng mình sẽ trắng tay, mất công chạy một chuyến.”
“Vậy cô mau đưa anh ta đi đi.”
Bạch Thư Hân nhún vai, rước đi sớm hơn thì cuộc sống của cô ta cũng sẽ tốt hơn một chút.
“Vậy tôi sẽ đợi ở cửa, đứng cũng không mệt låm.”
“Vào đi, làm như tôi rất không có tình người vậy đó.”
“Cảm ơn.”
Hai người đợi một lúc, Thiện Ngôn đúng giờ đến trước cửa, còn mang theo một bó hoa hồng.
Anh ta nhìn thấy có hai người phụ nữ trong phòng, lập tức có hơi ngơ ngác. “Tìm anh đó.
Bạch Thư Hân tức giận nói.
“Không, không, không, nói chính xác phải là tìm Ôn Mạc Ngôn. Tôi và tên phế vật đó không phải một người. Thư Hân, hôm qua là tôi đã sai. Tôi đền chút quà để xin lỗi em, đây là hoa hồng tươi, mong em nhận lấy.”
“Anh là nhân cách thứ hai sao?” Christie cũng vừa phản ứng kịp, hung hăng cau mày.
“Tên tôi là Thiện Ngôn.”
“Tôi mặc kệ anh là người nào, anh phải cùng tôi trở về, nếu không tôi sẽ không quan tâm tới nhà họ Ôn nữa.”
Christie ôm chặt cánh tay của Thiện Ngôn, khiến anh ta tránh né không kịp.
Nghe xong Thiện Ngôn liền nhíu mày, anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân: “Em muốn tôi quay về, biến thành Ôn Mạc Ngôn hay là… ở lại đây với em?”
“Anh tự mình quyết định, tôi không thể trả lời thay cho anh. Nhưng… cho dù anh là ai, anh cũng đang dùng thân phận của Ôn Mạc Ngôn, vậy thì nên thay Ôn Mạc Ngôn làm chút gì đó cho nhà họ Ôn chứ!”
“Trách nhiệm chó má gì chứ, đó là của Ôn Mạc Ngôn, không liên quan gì đến tôi, càng không liên quan gì tới em! Ôn Mạc Ngôn cảm thấy có lỗi, còn tôi thì không đâu. Chỉ cần cả đời anh ta không đi ra, anh ta sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra!”
“Nhưng tôi biết…”
Bạch Thư Hân nhấn từng chữ một.
Cô ta biết rằng mình sẽ không chỉ đứng nhìn nhà họ Ôn đi tới đường cùng, cô ta sẽ gánh lấy trách nhiệm này thay cho Ôn Mạc Ngôn.
Nghe vậy, Thiện Ngôn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng anh ta không thể thốt ra lời nào.
Cuối cùng anh ta không nói lời nào mà xoay người đi theo Christie rời đi.
Bạch Thư Hân đóng cửa lại, không thèm nhìn tới bọn họ, xoay người cắm hết toàn bộ hoa vào bình.
Những bông hồng đang nở rực rỡ vô cùng, nhưng trái tim Bạch Thư Hân lại như đã úa tàn, héo rũ chẳng còn chút sức sống.
Bên này, Christie đã giúp anh ta liên hệ với nhà thôi miên…
Chương 1546
“Ừ.”
“Sao thái độ anh lạnh lùng với tôi thế? Tôi thấy anh nói rất nhiều mà.”
“Tôi chỉ nói nhiều với một mình Bạch Thư Hân, tôi và cô không có gì để nói.” Thiện Ngôn kiêu ngạo nói.
“Cả nhân cách thứ nhất lẫn nhân cách thứ hai đều yêu cùng một người phụ nữ, cô ta có sức hấp dẫn lớn vậy sao?” Christie như có điều suy nghĩ, nói không bị đả kích là giả.
Nhưng cô ta lại càng muốn biết tại sao.
“Anh biết tất cả những gì đã xảy ra với nhân cách chính đúng không?”
“Vậy thì thế nào?”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao Ôn Mạc Ngôn lại thích Bạch Thư Hân không? Tôi rất muốn biết “
Thiện Ngôn không che giấu, anh ta cũng hi vọng Christie biết khó mà lui: “Từ nhỏ đến lớn tên vô dụng đó rất yếu ớt, không dám nói chuyện với con gái, lại còn sợ máu và xác định phương hướng rất kém. Sở trường duy nhất chính là biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Anh ta tới Đà Nẵng gặp được một cô gái thấy việc nghĩa hằng hải làm, dám tay không vật lộn với kẻ bắt cóc cầm dao!”
“Sau đó các cô cũng gặp phải nguy hiểm khác, cô gái kia luôn phấn đấu quên mình, cả người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa. Anh ta bị cuốn hút, cảm thấy cô gái quá mệt mỏi, cô ấy cũng cần có người bảo vệ mới đúng nên anh ta bắt đầu lén tập thể hình với mong muốn trở nên mạnh mẽ.”
“Mỗi ngày anh ta đều luyện tập nói chuyện với hình chụp cô gái kia, cuối cùng cũng có một ngày anh ta cũng có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói ra một câu đầy đủ. Anh ta bắt đầu nấu cơm và chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cô gái kia.”
“Câu chuyện chính là như vậy, nhân vật chính trong câu chuyện đó chính cô cũng biết.”
“Vậy còn anh? Tại sao anh lại thích cô ta?” Christie tò mò hỏi.
“Tôi? Một mặt bởi vì tên vô dụng kia, mặt khác là chính cô ấy thả tôi ra nên tôi có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.” “Cho nên anh yêu cô ta cũng bởi vì Ôn Mạc Ngôn sao?” “Có thể nói như vậy, nhưng tôi thật sự yêu cô ấy.”
Anh ta nói câu chữ rõ ràng chắc chắn, lời nói ra không thể phản bác.
Đúng là anh ta vì Ôn Mạc Ngôn, nhưng anh ta cũng có suy nghĩ của mình, anh ta biết rõ tình cảm của mình thật sự tồn tại.
“Chỉ tiếc cô ta không yêu anh.”
“Cô không có tư cách đáng thương tôi, bởi vì Ôn Mạc Ngôn cũng không yêu cô.”
Thiện Ngôn nói không hề khách sáo.
“Nhưng anh ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ, tôi không chiếm được trái tim của anh ấy nhưng tôi có được con người anh ấy. Anh đừng nói với tôi cái gì mà dưa hái xanh không ngọt, tôi không có hứng thú với lời này, tôi có được con người anh ấy là được rồi.”
“Não tàn.”
Thiện Ngôn giễu cợt.
“Như nhau thôi.” Cô ta liếc: “Nhanh thôi miên đi, không muốn nói nhảm với anh nữa, anh không đẹp bằng Ôn Mạc Ngôn.”
“Cô nói tôi không đẹp bằng anh ta? Cô lặp lại lần nữa, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không đánh cô Bạch Thư Hân cho là Christie tới thì mình và Ôn Mạc Ngôn sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, nhưng không nghĩ vẫn gặp lại.
Hai người cùng đến công ty rồi gọi cô ấy vào phòng làm việc.
Chương 1547
Christie nấu cà phê cho anh ta, cả phòng làm việc toàn là mùi cà phê.
Anh ta uống một hớp rồi nhẹ cười với Christie. Cô ấy nhớ rất rõ Ôn Mạc Ngôn không thích uống cà phê, anh ta rất biết cách dưỡng sinh, lần nào cũng chỉ thích pha trà, uống sữa đậu nành ép tại chỗ.
Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.
“Anh Ngôn, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô ấy rũ mắt nói lời khách sáo.
Anh Ngôn…
Hai chữ ngắn gọn khiến cho bàn tay anh ta vô thức nắm chặt ly cà phê.
Anh ta đặt cái ly xuống rồi nói: “Tôi và Christie sắp đính hôn nên muốn mời cô tham gia lễ đỉnh hôn của chúng tôi. Không phải cô hỏi tôi phải thế nào mới có thể bỏ qua cho cô sao? Lễ đính hôn qua đi thì giữa tôi và cô… xóa bỏ tất cả.” Bạch Thư Hân nghe nói như thế thì trái tim cô ấy hơi run rẩy. Đúng là cô ấy mong một dao cắt đứt với anh ta.
Nhưng lúc thật sự nghe anh ta nói ra lời như thế thì trái tim cô ấy lại đau đớn như bị ai đó siết chặt.
Cô ấy gật đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh và cổ khiến giọng mình nghe có vẻ bình thường.
Nhưng lời nói ra vẫn hơi run rẩy.
“Lúc nào?”
“Cuối tuần này, cử hành ở nhà họ Ôn ở London.”
“Sớm vậy à?” Cô ấy hơi ngạc nhiên.
Đúng lúc này Christie cười nói: “Tôi cũng sợ đêm dài lắm mộng, đàn ông có trách nhiệm cũng rất nghe lời, không phải sao?”
Ý trong lời này không chỉ nói với Bạch Thư Hân mà là cũng nói với Ôn Mạc Ngôn.
Sau khi Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại, câu nói đầu tiên mà Christie nói chính là: “Chúng ta đính hôn đi, Biellmann chính là đồ cưới của em!”
Anh ta không có cách nào từ chối trong giờ phút quan trọng đó.
Cô ta lấy nhà họ Ôn ra uy hiếp, hợp đồng kéo dài có thể tiêu hủy bất cứ lúc nào, đến lúc đó tin tức nhà họ Ôn không đưa máy móc ra được sẽ nhanh chóng truyền khắp London, vậy thì sau này còn ai dám hợp tác với nhà họ Ôn nữa?
Biellmann nằm được điểm yếu của nhà họ Ôn, nằm được cổ họng của anh ta khiến anh ta không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Dù sao… người phụ nữ kia cũng không yêu mình, mình cưới ai thì cô ta cũng sẽ không có cảm giác thôi!
Anh ta nâng mắt lên nhìn thật sâu vào mắt Bạch Thư Hân, đôi mắt sâu thẳm giống như một cái giếng cổ, bên trong nhộn nhạo cảm xúc không biết tên.
Cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào nó.
Bạch Thư Hân hốt hoảng rũ mắt xuống, gật đầu: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Đây là vé máy bay của cô, cô là khách thì đương nhiên việc lên đường sẽ được sắp xếp thỏa đáng.”
Ôn Mạc Ngôn lấy vé máy bay ra, cô ấy đành phải tiến lên nhận lấy.
Mỗi khi đến gần một bước thì cô ấy đều cảm thấy không khí loãng đi rất nhiều.
Cuối cùng, cô ấy đứng trước mặt anh ta nhận lấy vé máy bay.
“Vậy tôi đi trước.” Cô ấy chật vật xoay người, chỉ thiếu chút nữa là chạy trối chết. Sau lưng truyền đến chất giọng mềm mại của Christie.
Chương 1548
“Em đã gọi điện thoại nói với bố, bố rất vui và đã bắt đầu bố trí. Đến lúc đó nhất định rất rực rỡ náo nhiệt, anh nói cho chị Thanh Vân chưa?”
“Đã nói rồi, chị ấy rất vui và rất hài lòng với em dâu như em.
Anh ta cười nói.
Đối lập với mặt trời rực rỡ bên trong, Bạch Thư Hân cảm thấy mình đang ở trong mùa Đông khắc nghiệt, lạnh đến cả người run rẩy.
Cô ấy nhìn ngày tháng trên vé máy bay, bây giờ là một ngày trước lễ đính hôn.
Kế đó điện thoại di động có tin nhắn nhắc nhở gởi đến, là thông tin đặt phòng khách sạn ở nước ngoài.
Thật đúng là chiêu đãi khách khứa chu toàn. Cô ấy cười khổ rồi nói tin tức này cho Hứa Minh Tâm nghe.
Cô nghe vậy thì rất không yên lòng.
“Nếu không để tớ đưa cậu đi, ở trường cũng không có việc gì.”
“Không được, tớ có thể ứng phó, tớ nói cho cậu chỉ là hi vọng cậu có thể nói chuyện với tớ để tớ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
“Nếu như… nếu như cậu quá khó chịu thì không nên đi. Tại sao phải đi tham gia lễ đính hôn của anh ta, cái này có khác gì xát muối lên vết thương đâu?”
Lòng Hứa Minh Tâm chua xót nói.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì hơi cứng họng, nói không nên lời.
Đúng vậy, việc này có khác gì xát muối lên vết thương?
Cô ấy đau khổ cười nói: “Không sao đâu, tớ phải đi. Ôn Mạc Ngôn nói muốn nghe thấy lời chúc phúc của tớ, sau lễ đính hôn thì bọn tớ sẽ xóa bỏ, tớ không có cách nào mạo hiểm.”
“Minh Tâm, cậu trò chuyện với tớ một lát có được không, tùy tiện nói cái gì cũng được. Bây giờ tớ không thể yên tĩnh, chỉ cần yên tĩnh thì tớ sợ tớ sẽ nổi điên mất.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nói đủ chuyện trời Nam biển Bắc, chuyện trong trường, chuyện các cô cùng đi làm thêm, mua đồ, tham gia kịch bản…
Cuộc gọi này nói chừng hơn một tiếng, cô nói đến khi miệng đẳng lưỡi khô lại không dám ngừng chỉ một phút. Đến cuối cùng pin điện thoại di động cũng sắp không chịu nổi.
“Thật không? Có muốn gặp mặt trò chuyện không? Tớ tới dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
“Không đâu, tớ cần quay lại thu dọn ngay. Hai ngày nữa tớ phải lên đường rồi.” “Tối nay tớ sẽ đến ở cùng cậu, để cậu một mình tớ cũng cảm thấy lo lắng.”
Hai người cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm nói với Cố Gia Huy, dùng hết lời lẽ vừa mềm vừa cứng cuối cùng cũng được đồng ý.
Lúc cô đến nhà trọ của Bạch Thư Hân, cô ấy đã thu dọn xong hành lý và đang mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.
Đêm đó hai người ngủ cùng nhau, cô ấy ôm chặt lấy cô, bả vai cô cũng run lên nhè nhẹ.
Cô ấy biết Hứa Minh Tâm rất buồn, cảm giác không thể làm gì khác hơn là đau đớn nhất.
Hai ngày sau, Hứa Minh Tâm đưa cô ấy lên máy bay.
“Minh Tâm, khi tớ trở lại tớ nhất định sẽ lại là Bạch Thư Hân trước đây.”
“Tớ tin cậu.”
Chương 1549
“Thật ra… chính tớ cũng không tin chính mình nhưng mỗi lần cậu đều tin tưởng tớ.”
Cô ấy không thể không mỉm cười.
Một người bạn chân chính là như thế này đây. Khi bạn đang ở bờ vực của cuộc đời và tự vấn bản thân, bạn thân sẽ là người tin tưởng bạn hơn ai hết.
Bạch Thư Hân lấy hết can đảm lên máy bay. Lúc đến khách sạn quốc tế London đã là sáu giờ tối. Thời tiết lúc này u ám, trời còn vừa dứt mưa.
Đi suốt một đường đã khiến cô ấy mệt lã người, vì thế bèn tranh thủ thời gian đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút, cô ấy không muốn khi dự tiệc đính hôn ngày mai mình sẽ lộ ra vẻ kiệt sức và phờ phạc.
Cô ấy tắm rửa xong và khoác một chiếc áo choàng tắm đi ra, còn chưa kịp lấy quần áo bên trong.
Đây là phòng tổng thống. Bên trong có đầy đủ phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp… hầu như cái gì cần cũng đều có.
Cô ấy nhìn vào cửa phòng ngủ một cách nghi ngờ.
Mình đã mở nó ra sao? Tại sao cánh cửa lại mo?
Tưởng mình đã quên nên cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.
Bên trong không bật đèn nên tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rải rác trên cửa sổ sát đất có vẻ hơi lạnh.
Cô ấy đang mò mẫm tìm công tắc trên tường thì không ngờ có một cánh bàn tay đưa ra trong bóng tối, siết chặt eo mình và ấn mạnh vào tấm ván cửa.
Hơi thở đều là mùi rượu.
Cho dù không bật đèn nhưng cô ấy vẫn nhận ra được người đàn ông trước mặt, người này là Ôn Mạc Ngôn.
Tại sao anh ta lại ở đây? “Ôn… Ôn Mạc Ngôn…”
Giọng cô ấy run rẩy vang lên.
Nhưng cô ấy chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh thì đôi môi hồng đã bị chặn lại.
Nụ hôn khiến người ta hít thở không thông, độc đoán điên cuồng, không nói lý lẽ. Hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội thở dốc.
Cùng lúc đó, bàn tay to lớn bất ngờ vén vạt áo cô ấy lên, luồn vào bên trong da thịt.
Lòng bàn tay anh ta có một lớp chai sần rất mỏng, khi cọ xát vào làn da mỏng manh của cô ấy tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Bạch Thư Hân cảm thấy tim mình sắp nhảy lên cổ họng.
Họ… bây giờ họ đang làm cái gì vậy?
Bọn họ đã kết thúc, hơn nữa ngày mai còn là tiệc đính hôn của Ôn Mạc Ngôn. Sao bọn họ sao có thể làm ra chuyện vô lý như vậy được chứ?
Cô ấy dùng hết sức lực đẩy anh ta ra.
Ôn Mạc Ngôn uống quá nhiều rượu, lúc đường đã loạng choạng rồi nên không chịu nổi cú đẩy này, chật vật ngã xuống đất.
Cô ấy vội vàng bật đèn lên để nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo khoác vest của anh ta bị vứt tuỳ tiện trên mặt đất.
Cà vạt bị giật ra treo lủng lẳng trên người, vài chiếc cúc áo ở đường viền cổ áo bị bung ra, để lộ xương quai xanh và cơ ngực.
Anh ta uống rất nhiều rượu, mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi híp lại, hơi thở dốc vì ngã xuống đất.
Chương 1550
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ đau khổ và oán hận nhưng lại khó có thể che lấp tình yêu giống như thủy triều cuồn cuộn bên trong.
Vì yêu nên hận khó quên. Anh ta không thể ngừng yêu cô ấy nên chỉ có thể vừa yêu vừa hận vừa tự hành hạ bản thân. Anh ta không đành lòng để cô ấy dễ dàng ra đi.
Bạch Thư Hân cảm thấy bối rối khi nhìn thấy anh ta như thế này.
“Tôi… tôi đi nấu canh giải rượu cho anh…” Cô ấy bối rối mở miệng. Thực ra trong khách sạn không có gì, cô ấy chỉ muốn kiếm cớ trốn khỏi đây mà thôi.
Cô ấy vặn cửa định ra ngoài nhưng không ngờ Ôn Mạc Ngôn đã đứng dậy ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau.
Cắm anh ta đặt nhẹ lên vai cô ấy. Anh ta dùng sức ôm cô ấy thật mạnh, như thể cô ấy sẽ biến mất ngay trong giây tiếp theo.
“Bạch Thư Hân…”
Anh ta thì thào lẩm bẩm tên cô ấy thật sâu lắng và tràn ngập nỗi nhớ thương.
“Ôn Mạc Ngôn… anh, anh say rồi. Anh không nên ở đây, ngày mai là tiệc đính hôn của anh…”
“Tiệc đính hôn cái gì? Anh chỉ muốn cưới em thôi. Sao em lại đối xử với anh như thế, vừa nói không yêu là có thể không yêu? Nói cho anh biết… em đang nói dối phải không? Chỉ cần em nói là em đang nói dối thì anh nhất định sẽ tin…
“Tôi… tôi không có lừa anh. Tôi thật sự không yêu anh. Thực xin lỗi, Ôn Mạc Ngôn” Cô ấy cúi đầu, lo lắng nói.
Vừa nói ra lời này, cô ấy có thể cảm thấy cơ thể Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, nhiệt độ trên cánh tay cũng lạnh đi một chút.
Một giây tiếp theo, cơ thể cô ấy được đẩy thẳng ra, đứng đối mặt anh ta.
Cô ấy bắt gặp đôi mắt phượng sâu thẳm của anh ta, bên trong chứa đầy màu sắc khát máu.
Anh ta giống như một con sư tử bị thương, đôi tay to lớn siết chặt vai cô ấy, như muốn bóp nát xương cô ấy.
Cô ấy đau đớn cau mày thật chặt nhưng ngoan cổ không cầu xin sự thương xót.
“Ôn Mạc Ngôn, anh buông tôi ra. Bây giờ anh nên trở về nghỉ ngơi thật tốt…”
Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì đã bị anh ta nặng nề ném ra ngoài, cô ấy bối rối ngã xuống giường lớn.
Dù giường có mềm đến đâu thì cô ấy cũng bị ngã đến mức trời đất quay cuồng. Cô ấy vừa chuẩn bị đứng lên đã bị cơ thể to lớn của anh ta ép xuống.
Hơi thở nóng rực như thiêu đốt mang theo mùi rượu phả vào mặt cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mình không uống rượu nhưng dường như đã có chút say.
Cô ấy ấn chặt bàn tay nhỏ bé của mình vào giữa hai người, đè lên lồng ngực rắn chắc của anh ta.
Sao vóc người của anh ta lại tốt như vậy? Vào thời điểm quan trọng này, Bạch Thư Hân lại còn nghĩ đến ý tưởng này trong đầu.
Tay cô ấy hơi cong lại, cảm thấy vô cùng xấu hồ.
Ngay cả khi cách một lớp quần áo thì cô ấy vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của cơ thể này, giống như muốn làm tan chảy mình ra vậy.
Cô ấy buộc mình phải tự trấn tĩnh lại, Ôn Mạc Ngôn đã uống quá nhiều nên mới có thể say rượu mất lý trí như vậy. Đây là chuyện sai trái.