Chương 1590
“Anh không cần nói nữa, em cũng biết mà.” Quý Quốc Định nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.
Hai anh em quay qua nhìn nhau, không hẹn mà cùng ôm choàng lấy nhau, thiếu chút nữa là nước mắt tuôn trào như suối,
Đứa em gái này của họ đáng sợ đến cỡ nào ư? Bà ta là một thiên tài điển hình, học cái gì cũng nhanh hơn người thường, hơn nữa còn không tốn công tổn sức gì.
Lúc trước, ba anh em bọn họ cùng nhau nhập học, bà ta trực tiếp nhảy lớp tới khối của hai anh em. Mỗi lần đi học, bà ta đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Một khi bà ta mở mắt ra, giáo viên sẽ run rầy cả người, tự biết để minh cho bị sai.
Hai anh am bọn họ từ nhỏ đã sống dưới bóng ma của đứa em gái này. Bà ta trầm tính, kiêm lợi, chỉ số là lại rất cao nên hai người mỗi lần làm chuyện xâu cũngkhông qua nổi mắt của bà ta.
Nhưng bà ta có một ưu điểm, đó chính là rất bao che khuyết điểm. Nếu người trong nhà đúng, bà ta sẽ dạy dỗ đối phương đến độ mẹ người ta cũng không nhận ra. Nếu người trong nhà không đúng, sau khi dạy dỗ người nhà xong, bà ta sẽ quay qua mắng đối phương như tát nước vào mặt. Năm đó, khi bố của họ còn sống, từng lo lắng rằng mai này Thiên Kim không the lay chong duoc.
Bởi vì chuyện của Bạch Minh Lan, bà ta đột ngột biến mất, lúc quay về đã là nửa năm sau.
Khi ấy, bà ta né tránh mọi tai mắt, tự tạo cho mình một thân phận giả, lẳng lặng trốn đi dưới mi mắt của bọn họ, tim bọn họ cũng rất mệt đó biết không. Nửa năm đó, hai anh em họ bị bố mắng cho đến độ không biết đâu là Nam, đầu là Bắc.
Nửa năm sau, bà ta trở về, cả người dính đầy máu…
Từ đó trở đi, Quý Thiên Kim càng thêm cường thể, bà ta dạy dỗ mọi người trong nhà trở nên ngoan ngoãn. Có bà ta ở đây quản lý mọi chuyện, địa vị của nhà họ Quý lên như mặt trời ban trưa, không ai sánh kip.
Nhưng, biết ta cũng đã đóng cửa trái tim mình, không muốn tâm sự chuyện trong lòng với người ngoài. Người duy nhất biết nhiều hơn một chút chính là Quý Cảnh An. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng bà ta cất giữ hình bóng một người… Mấy năm nay hình bóng đó vẫn luôn hiện diện ở đó, không thể xóa đi.
Dù bà ta luôn tỏ ra mạnh mẽ, ra vẻ bất cần. Nhưng máy năm nay bà ta cũng vì vậy mà chịu không ít đau khô.
Bây giờ cuối cùng người kia cũng xuất hiện, cho dù là một thắng ăn mày, hai anh em bọn họ cũng sẽ chấp nhận người em rễ này! “Không ai được đi tìm cô chủ, mong rằng em ấy sẽ về muộn chút!”
Quý Mặc Nhiên hạ lệnh, không lo lắng chút nào cho sự an toàn của thân thể Quý Thiên Kim.
Thật ra, ông ta lo lắng cho tính mạng của em rể hon.
Bên trong xe, lúc mới lên Quý Thiên Kim còn làm loạn một hồi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bà ta rất lý trí, biết có giấy giua cỡ nào cũng không có tác dụng, chỉ tổ tấn công, vậy hà cớ gì phải lãng phí sức lực “Biết ngoan rồi?”“Tôi không muốn gặp tai nạn, ông chết cũng không sao nhưng tôi vẫn còn yêu đời lắm! Nguyên đoạn đường này chỗ nào cũng có camera, chỉ cần tôi thoát được, tôi sẽ lập tức tổng ông vào tù.” Quý Thiên Kim lạnh lùng nói.
Ảnh Họa Bì nghe vậy thì vội vàng giẫm phanh, dừng xe ở ven đường.
“Ông đậu xe sai quy định rồi.” Quý Thiên Kim nói tiếp.
Ảnh Họa Bì vốn đang rất tức giận, nghe thấy lời này thì nhịn không được mà bật cười.
“Ông cười cái gì?” Quý Thiên Kim liếc xẻo, trong mắt hiện lên sự không hài lòng, ánh mắt tựa như đang nhìn một thằng ngốc nặng một trăm kỷ cười híp cả mắt vây.
Chương 1591
“Tôi nhớ lần đầu khi tôi gặp bà, bà cũng nói với tôi như vậy. Bà cảnh cáo tôi không được đỗ xe sai quy định, không được lừa tiền người khác, cũng không được lừa tình cảm của một thiếu nữ.
Tôi biết cải trang, hầu như lần nào cũng sẽ biến thành một người khác nhau để đi làm nhiệm vụ. Mỗi lần tôi ra cửa, bà sẽ hé mặt ra, nói nếu tôi bị tám, chắc chân sẽ vào từ ngói, thậm chí bà còn đọc to điều luật lên, nói tôi ít nhất sẽ bị phân hai năm tù giam. Nếuhôm nào tôi dắt về một cô bé vị thành niên, bà sẽ lại nói cho tôi nghe tội câu dẫn vị thành niên bị phạt bao nhiều năm.
Thật ra vào lúc đó, tôi đã nhận ra thân phận của bà không hợp lý lắm. Tôi còn cho rằng bà là một thiên kim nghèo khổ, không có nhà để về, nhưng bây giờ… xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Quý Thiên Kim, rốt cuộc bà là ai, tại sao lại tiếp cận tôi, tại sao lại rời khỏi tôi?”
Nói tới câu cuối, giọng Ảnh Họa Bì khàn đi, xen lẫn từng đợt hít thở nặng nhọc. Ông ta chăm chú nhìn Quý Thiên Kim thật lâu, trong đôi mắt như hiện lên ngọn lửa.
Quý Thiên Kim thản nhiên né tránh tầm mắt ông ta, tựa như không muốn nhìn thấy ông ta nữa.
“Chơi cho vui thôi, cần gì phải để ý nhiều.”
“Vậy tại sao đến giờ bà vẫn chưa lấy chồng?”
“Ông cho rằng tôi vì ông sao? Mơ mộng quá đấy.” Quý Thiên Kim nói mia, “Quỷ Thiên Kim… đây là câu trả lời của bà sao? Điều tôi canh cánh trong lòng bao lâu nay, rốt cuộc chi là một lần chơi cho vui của bà thôi hà? Bà nên biết là dám đùa giãn với tôi, sẽ phải trả cái giá rất đắt đầy“Theo những gì tôi biết, chợ đen, xã hội đen chỉ là một đảm ô hợp. Nhà họ Phó đã lâu không quan tâm đến chuyện trong giới xã hội đen, ông Cửu của chợ đen thì trở nên như vậy. Vì bọn họ và nhà họ Quý không có xung đột về lợi ích, nếu không thì đã sớm bị tiêu diệt rồi. Cho nên, tôi đùa giỡn ông sẽ phải trả cái giả đắt gì thế? Tôi đang chú tâm lắng nghe đây.” Bà ta nhưởng mày nhìn qua, không sợ hãi chút nào.
Bà ta nhìn gương mặt đối diện, trông hơi già đấy nhưng bà ta biết dung mạo thật của ông ta không phải như vầy. Nhiều năm trước bà ta từng ngẫu nhiên nhìn thấy một lần, vô cùng đẹp trai.
Chỉ với khuôn mặt đó của ông ta cũng đủ đốn tim biết bao thiếu nữ. Nhưng ông ta lại cố tình biến mình trở nên thật tầm thường rồi mới đi cua con gái nhà người ta. Hồi đó cả bà ta cũng nhận ra Tần Nhâm Thành không phải là một playboy chính hiệu. Ông ta chỉ là đang tìm kiếm một người người thích mình thật lỏng chứ không phải chỉ thích mỗi cái túi da, tiền tài, sự nghiệp hay quyền lực của ông ta… Ông ta chỉ là đang tìm một người có thể cùng ông ta hoạn nạn có nhau.
Một người đàn ông hai mươi tuổi lại có suy nghĩ như vậy khiến bà ta cảm thấy vô cùng buồn cười, cũng vô cùng tò mò nên không kiếm được mà tiếp tục đổitheo ông ta, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ông ta là người như thế nào.
Cái đêm hai mươi năm trước đó, rốt cuộc là chỉ trói buộc mỗi cơ thể hay đã giam giữ cả trái tim? Là chỉ bắt giữ một mình bà ta hay cả hai người đều rơi vào tay giặc?
Bà ta vốn còn định nghe xem kế hoạch trả thù của ông ta ra sao, không ngờ ông ta đột nhiên áp sát, thân thể cao lớn ghé lại gần đây.
Hai người họ đã quên mất cảm giác khi mỗi chạm môi là thế nào rồi.
Con người của bà ta co lại, khiếp sợ nhìn khuôn mặt đang dẫn được phóng đại lên trước mắt, trái tim cũng nảy lên cuồng nhiệt. Bà ta quên đẩy ông ta ra, cũng không nhớ phải đáp lại, chỉ biết ngây ra như phỗng. Bốn mươi tuổi mà còn nổi lên cảm xúc rung động như hồi còn trẻ… là cảm giác thế nào?
Chết tiệt!
Chẳng lẽ với người đàn ông này, tới tận bây giờ bà ta cũng không có cách nào chống cự lại sao? Chờ tới khi bà ta hoàn hồn mới buồn bực đẩy mạnh Tần Nhâm Thánh ra.
Ông ta híp mắt, cười lạnh: “Bà vẫn giống hệt năm đó, nhạt nhiều VÔ Vị!
“Ông nói cái gì?”
Chương 1592
“Bà là người phụ nữ nhàm chán nhất trong số những người tôi đã quen “Ông nói lại lần nữa!” Quý Thiên Kim nổi điên lên, đúng là bà ta sống rất lý trí nhưng điều đó không có nghĩa bà ta không biết cái gì là tình thủ.
Bình thường khi bà ta đánh giá một tình huống sẽ tập trung vào hai điểm, một là có nguy hiểm gì không, hai là… bà ta căng thẳng không. Một khi bà ta căng thắng, không biết phải nói cái gì mới tốt, bà ta bèn… bắt đầu nói hươu nói vượn.
Mà câu đầu tiên bà ta mới thốt ra khi nãy, rõ ràng là đang nói hươu nói vượn nên chính bà ta cũng đã quên mất mình đã nói cái gì. Bà ta chỉ biết trong lòng căng thẳng đến nỗi đầu óc loạn hết cả lên.
Ông ta dám chế minh!
Bà ta không khách khi đạp một cước về phía ông ta, để giày cao gót vừa dài vừa nhọn không chút do dự bay thẳng tới chỗ giữa hai chân.
Tấn Nhâm Thành vươn tay bắt lấy, trực tiếp với bộ chiếc giày cao gót bà ta đang mang, nắm lấy mặt bà ta: “Bà hãy chăm sóc bản thân rất tốt, giờ có nói bà ta mới hơn ba mươi tuổi cũng không qua lời nhân nhượng bà. Anh trai và cháu trai của bà cũng là người có danh tiếng ở thành phố này, họ không so đo với phụ nữ không phải vì sợ, cũng không phải vì lo mất mặt mà là vì yêu thương bà!”
“Vậy thì liên quan gì đến ông? Đây là chuyện của nhà họ Quý chúng tôi, không tới lượt người ngoài nhúng mũi vào!” Quý Thiên Kim vừa thở hổn hển vừa nói, bà ta cảm thấy lễ nghi tu dưỡng bốn mươi năm của bà đã bị đập vỡ chỉ trong nháy mắt.
Bà ta là một người phụ nữ tao nhã, không bao giờ nói lời thô tục trước mặt người khác, lúc nào cũng chu toàn phép lịch sự. Nhưng mới nói với Tần Nhâm Thành vài câu thôi mà tất cả lễ nghị, phép lịch sự đã vỡ nát rồi.
“Quý Thiên Kim, bà có biết bên ngoài đồn đại bà là người thế nào không? Nhà họ Quỷ ở ngoại ô phía Tây có đứa con gái giỏi giang nhưng cũng rất ác độc, đã bốn mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng, khí thế như mãnh hổ xuống núi, bước đi như trăn lớn rời hang. Bây giờ, mấy lời này xem ra rất chuẩn xác
Quý Thiên Kim tức giận đến nỗi run rẩy cả người. không thốt nên lời. Bà ta biết tiếng tăm của mình không được tốt, cũng lười để ý xem thiên hạ bàn táncái gì, nhưng chỉ ông ta là không được nói như vậy. Sở dĩ bà ta biến thành như vậy, không phải cũng có phần trách nhiệm của ông ta sao? “Được rồi, sau khi về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại bà cho thật tốt. Phụ nữ thì nên có bộ dạng của phụ nữ, đều đã bốn mươi tuổi rồi, không biết tiết chế một chút sao?” Tản Nhâm Thành khởi động xe, sau đó chờ bà ta về nhà ông ta.
Ông ta đã mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở gần khu trung tâm.
Đã mua rất nhiều năm rồi, lúc đầu còn định để nói làm nhà tân hôn cơ, không ngờ… lại thành nhà cho người độc thân. Căn phòng này trước giờ vẫn không có ai ở, toàn bộ thời gian của ông ta đều dành để kiểm tiền. Ông ta muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, muốn chu cấp cho bà ta một cuộc sống thật tốt.
Tần Nhâm Thành mang bà ta về đến căn nhà đó, uy căn nhà đã lâu không có người sống nhưng lại không hề có một hạt bụi vì mỗi tuần đều sẽ có người giúp việc đến quét dọn,
Quý Thiên Kim nhìn cách bày trí đầy ấm áp trong thá, khó mà tin được ông ta lại là một người dịu dàng 1ến vậy. Bà ta ra và ghét bỏ, ngồi xuống số pha rồi nói: ở trước mặt tôi còn cần làm bố làm tích sao? Lớp mặtnạ này của ông có thể thảo xuống được chưa?”
“Bà còn nhớ bộ dạng trước kia của tôi không?” Tần Nhâm Thành nhưởng mày nói.
Anh hùng sợ tuổi xế chiều, ông ta đã không còn trẻ, cũng phải hơn bốn mươi rồi, đã là một ông chủ rồi. Bây giờ dù ông ta cảm thấy đau lòng giùm Ngôn Dương nhưng ít nhất ông ấy có được hai mươi năm hưởng thụ tình yêu và tình thân.
Còn ông ta, không có gì hết.
Quỷ Thiên Kim nghe vậy, trái tim khẽ run rầy, hàng lông mày hơi chau lại: “Gặp được quá nhiều đàn ông tốt, bộ dạng lúc trẻ của ông ra sao đã không còn nhớ rõ rồi.”
“Vậy không cần nhìn nữa.” Tần Nhâm Thành thàn nhiên đáp lại.
Chương 1593
Ông ta phát hiện, cái kết mà ông ta vẫn luôn chờ đợi bấy lâu, nhưng khi bà ta đã đứng trước mặt thì ông ta lại sợ hãi. Ông ta sợ đáp án thốt ra từ miệng bà ta không phải thử ông muốn nghe.
Ông ta luôn không ngừng tự tìm lý do cho hành động của bà ta, có thể bà ta có chuyện gì khổ tâm không thể không rời khỏi ông ta. Nhưng bây giờ, có lẽ chả có nó khó nào hết, chỉ đơn giản là không muốn gặp ông ta nữa thôi. Cái kết như vậy, thật sự là đáp ánông đau khổ chờ đợi suốt hai mươi năm sao?
Vậy thì không biết còn tốt hơn.
Đúng lúc này, di động của Tần Nhâm Thành reo lên, là Ngôn Dương gọi tới, muốn nhờ ông ta xử lý chút thể lực còn sót lại của Ngôn Minh Hi. Ông ta tránh mặt Quý Thiên Kim, bước ra ban công nghe điện thoại.
“Anh muốn tôi vứt xác những người đó trước cửa nhà Kettering ở London ư?”
“Đúng, từ rày về sau nhà họ Ngôn và nhà Kettering, không chết không ngừng.” Giọng nói lạnh lẽo của Ngôn Dương vang lên.
Ngôn Minh Hi là một thiên tài, lại vô cùng nhạy cảm về phương diện tài chính, cho nên được Lance giữ lại, làm việc cho anh ta.
Kỳ thật ông ấy luôn muốn âm thầm hãm hại Lance, đáng tiếc nhà Kettering lại là trời cao hoàng đế xa, dù ông ấy có muốn nhúng tay vào cũng không được. Cho nên ông ấy luôn yêu cầu Ảnh Hoa Bì phải theo dõi chặt che Lance.
Lance nuôi một con chó, không nỡ thả ra, vậy thì phải chuẩn bị tốt tinh thần nghênh đón lửa giận của nhà họ Ngân. Có lẽ Kettering chương mát nhà họ Ngân, dù sao núi cao sông rộng, có uy hiếp cách máycũng không mang lại tác dụng gì lớn.
Nhưng Ngôn Dương có thủ đoạn, cũng có đầu óc kinh tế. Nếu ông ấy có thể sống đến một trăm tuổi, vậy sẽ liều mạng với Lance bốn mươi năm nữa. Chẳng sợ không nổi bốn mươi năm, vậy thì hai mươi năm, thậm chí mười năm, ông ấy nhất định phải khiến Lance sứt đầu mè trần, sống không được yên!
Tần Nhâm Thành vô cùng thấu hiểu tâm tình muốn báo thù giùm Thẩm Thanh, hận không thể chém chết tất cả đồng lõa ngay bây giờ của Ngôn Dương. Ngặt nỗi, nhà Kettering lại quá cường đại.
“Tôi sẽ giúp anh diệt trừ những người còn lại, nhưng tôi đề nghị không nên tuyên chiến với Lance vào lúc này.”
Tần Nhâm Thành nói bằng giọng khàn khàn: “Hiện tại, hoàng thất nước M đang trong giai đoạn thay máu, chỗ dựa của Josh là vương tử Halley đã rơi đài. Cho dù quan hệ giữa họ và vương hậu rất tốt nhưng so ra vẫn kém người thừa kế ngôi vương hiện tại là Charles.
Quan hệ giữa Charles và Lance rất tốt, chỉ cần anh tà vườn tay trợ giúp một xíu thôi cũng đủ khiến hướng giá thay đổi ngay. Josh đang tính định hôn với công chúa, củng có địa vị ở hoàng thất. Mặc dù đủ sức đầu một trận nhưng phần trăm thắng cuộc chỉ có 40%còn chưa đạt tới một nửa nữa. Một khi lần đánh cuộc này của anh thất bại, vậy thì Ngôn Hải cũng sẽ bị liên lụy.
Thẩm Thanh đã giao phó nó lại cho anh, anh nên chừa cho nó một đường lui, cũng là chừa cho mình một đường lui”
Chuyện của Ngôn Dương, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, Tần Nhâm Thành hiểu hết mọi chuyện.
Ông ta theo dõi nhà Kettering lâu như vậy, tất nhiên cũng biết một số chuyện. Lá bài tẩy chưa lật của Josh không phải hoàng thất mà là một hacker thần bí tên K, một nhà thông thái thiên tài có thể đánh cắp bitcoin, tự tạo một vương quốc kinh tế cho riêng mình.
Tài nguyên tới được tay Josh rất ít, hầu như là những sản nghiệp Kettering đã bị vứt bỏ, lợi nhuận thu vào kém xa vốn đầu tư rất nhiều. Nhưng sau khi giao cho K quản lý, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lợi nhuận đã vượt qua sản nghiệp của dòng họ.
Lance quả mức khinh địch nên mới cho Josh cơ hội phát triển.
Hơn nữa Josh và K như hình với bóng nên việc am sát K lại càng khó khăn.
Ở đầu dây bên kia, Ngân Minh Phúc rơi vào trầmmặc, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng nặng nề.
Chương 1594
Tần Nhâm Thành khẽ nói: “Tôi biết là anh đang rất khổ sở, đang rất đau đớn, anh yêu người phụ nữ ấy nhiều bao nhiêu, tôi là người hiểu rõ. Tôi biết giờ cả bầu trời trong thế giới của anh gần như đã sụp đổ, nhưng xin anh hãy vì Ngôn Hải đi. Anh không thể cứ tiếp tục cuộc sống được ăn cả ngã về không mãi như thế, nếu không đến khi xuống suối vàng anh làm sao đổi mặt được với Thẩm Thanh hả? Anh định đối mặt với vợ mình thế nào? Trên người Ngân Phúc Lâm vẫn còn đang chảy dòng máu của Thẩm Thanh đấy, nói cách khác cuộc đời nó chính là sự tiếp nối sinh mạng của bà ấy.”
“Ảnh Hoa Bi…
Cuối cùng Ngôn Dương cũng chịu hệ răng nói, chỉ vòn vẹn ba từ nhưng cũng đủ khiến đối phương nghe ra sự thiếu lượng đến cùng cực.
Mặc dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng dám đảm bảo ai cũng có thể nhận ra sự nghiem ngào của ông ấy.“Tôi thật sự nhớ bà ấy, rất nhớ rất nhớ bà ấy. Nhiều lúc tôi còn bị ảo giác, nhìn đâu cũng thấy hình bỏng của bà ấy. Tôi có cảm giác bà ấy vẫn còn ở nhà với tôi, chỉ cần xoay người một cái là có thể nhìn thấy bà ấy đang cười với mình. Ban đêm, tôi thường xuyên bật dậy với mong muốn ôm bà ấy vào lòng, nhưng bàn tay dù có với xa đến đâu cũng không thể chạm được vào người bà ấy, nửa bên giường vẫn luôn lạnh ngắt. Mỗi lần như vậy, tim tôi đau đến mức không thể tả, tôi thật sự rất mệt.”
“Cái nhà này bây giờ đã không còn là nhà nữa rồi. Hai mươi lăm năm… Quá ngắn, không đủ, nó thật sự không đủ với ham muốn của tôi. Nếu có thể một lần quay trở lại quá khứ, tôi thật không cần bất cứ gì cả, cũng không cần phải thận trọng tính kế để giành giật, để oai phong, tôi chỉ cần bà ấy thôi.”
“Ảnh Hoa Bì, giờ tôi như người sống không bằng chết vậy nhưng tôi vẫn đang cố ép bản thân, cố gắng gương để sống tiếp. Cậu có biết… tôi khổ sở đến nhường nào không”
Áp lực tình cảm đè nén bao năm trong lòng Ngân Minh Phúc cuối cùng cũng bùng nổ, ông ấy không biết kế nỗi khổ của mình cho ai nhưng khi đối diện với người bạn thân lâu năm, ông ấy như trút bỏ toàn bộ phần và bọc bên ngoài, nói ra hết tâm sự thầm kíntrong lòng.
Còn về phía Tần Nhâm Thành, ông ta càng nghe nhiều bao nhiều lại càng cảm thấy tim mình đau đớn bấy nhiêu, giống như bị ngàn mũi dao đâm thủng vậy.
Quan hệ giữa ông ta và Ngôn Dương được giới gọn trong hai chữ bạn bè, tuy nhiên tình bạn của hai người không phải dạng tầm thường. Giờ nhìn người bạn giả của mình sống khổ sống sở như vậy, Tần Nhâm Thành thật sự không chịu nổi, ông ta không muốn nhìn cuộc sống của bạn mình ngày càng đi sâu vào ngõ cụt.
“Tôi biết sẽ có ngày anh vượt qua được quá khứ. Sao nào, ông Cửu của chợ đen không phải cái danh hão đâu nhé.”
“Tôi cũng biết là tôi có thể, nhưng mà cái giá phải trả đó. quá đắt “
“Tối nay tôi sẽ tìm anh uống rượu, không say không về “
“Được, tôi sẽ chuẩn bị rượu tốt chờ cậu.”
Có thể câu chuyện giữa hai người phụ nữ sẽ được tính theo thời gian và lời họ nói, nhưng đàn ông thì khác, họ không cần nhiều lời như vậy, chỉ một chai rượu là có thể nói lên tất cả.
Sao khi ngắt điện thoại, Tân Nhâm Thành càng cócảm giác bị thương phiền lòng hơn, dường như ông ta cũng đang đồng cảm với chính bản thân mình.
Ông ta xoay người, đột nhiên nhìn thấy Quý Thiên Kim đứng đằng sau, không biết bà ta tới ban công từ lúc nào.
Quý Thiên Kim thấy hốc mắt Tần Nhâm Thành ứng đỏ, trái tim bà ta cũng theo đó mà trở nên căng thẳng hơn.
Bà ta biết Tần Nhâm Thành là người đàn ông giàu tình cảm, luôn sẵn lòng vì bạn bè, có chủ kiến nhất định của riêng mình, đôi khi thì hơi nguyên tắc một chút nhưng bản chất là người dịu dàng.
Ông ta có thể vì tình nghĩa anh em mà dốc hết sức mình giúp đỡ, thậm chí không màng đến mạng sống của chính mình, là một người đàn ông chỉ tình chỉ nghĩa.
Chương 1595
Nhưng bọn họ lại liên tục bị chia cắt hết lần này tới đường khác, để rồi cuối cùng thành đường ai nấy đi.
“Nghe lên người khác nói chuyện điện thoại là hành vi cực kỳ thiếu phép tắc đấy.”
“Vậy hành vi bắt cóc của ông là có phép tắc, có đạo đứa sao?” Quý Thiên Kim đáp trả thẳng thần “Tuy nhiên, những gì ông nói là đúng. Hiện giờ trái tim ông ấy dường như đã trần dạy lừa bán, rồi sẽ có một ngàyông ấy chết dần chết mòn bởi chính thứ thủ hận đó mà thôi. Đến ngày đấy, nói không chừng toàn bộ nhà họ Ngôn sẽ phá sản, đi vào con đường thua lỗ thậm tệ, mà có khi đến cả Ngôn Hải cũng sẽ không có kết cục tốt nữa ấy chứ. Trước giờ trong suy nghĩ của tôi, đàn ông là một lũ không có đầu óc nhưng xem ra ông cũng không ngu ngốc quá mức.”
“Chuyện liên quan đến cuộc sống người anh em tốt của tôi, tôi nhất định sẽ không làm việc qua loa đâu. Tối nay tôi ra ngoài uống rượu, bà ở đây một mình được chứ?”
“Tôi phải đi về “Nếu không tính rõ ràng món nợ năm đó, bà đừng mong có thể rời khỏi đây được. Dù sao bây giờ tôi cũng đã bị nghi ngờ là người có liên quan đến việc bắt cóc, vậy nên giờ có bị nghi ngờ thêm tội cưỡng hiếp tôi cũng không ngần ngại đâu. Chỉ có điều… tuổi của bà cũng không còn trẻ nữa, chắc cái cơ thể kia… không thể linh hoạt và dễ ăn như gái đôi mươi đầu nhiều công.
Nghe được câu này của Tần Nhâm Thành, Quý Thiên Kim tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, bà ta giơ tay lên thẳng tay tát vào mặt Tân Nhâm Thành, “Đó lưu manh”Tần Nhân Thành thản nhiên nhận cú đánh đó, ông ta không né tránh mà ngược lại còn ra vẻ cam chịu.
Âm thanh lanh lành của cái tát vang vọng khắp căn phòng, thời gian như ngừng trôi.
Quý Thiên Kim không ngờ Tần Nhâm Thành lại không né cái tát của mình, khuôn mặt bà ta lộ ra vẻ sửng sốt, năm ngón tay bắt đầu run rẩy, không hiểu sao lúc này bà ta lại có cảm giác đau đớn vô cùng.
“Tại sao ông lại không né?”
“Tôi muốn xem thử xem rốt cuộc bà nhẫn tâm với tôi đến mức nào. Nếu bà đã nói tôi là kẻ lưu manh, vậy chắc tôi cũng không cần đóng giả đàn ông chân chính nữa rồi. Đợi đêm nay sau khi tôi quay về, tôi sẽ không ngại làm chuyện lưu manh đâu, bà hãy chuẩn bị sẵn sàng đi “Tôi sẽ kêu dì tới nấu cơm cho bà, tốt nhất bà hãy thành thật một chút, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi. Giờ tôi đi trước.”
Sau khi dặn dò cần thận xong, Tần Nhâm Thành lập tức xoay người rời đi.
Quý Thiên Kim nhìn vào khóa cửa, một cánh cửa được cài mặt mà không thể để mở hơn, hơn nữa loại hệ thống này cũng thuộc hàng đó giả mạoGiờ bà ta tùy tiên gọi bừa một người tới giúp cũng có thể mở cửa, nhưng… bà ta lại không muốn chạy tron.
Đúng lúc này, từng hồi chuông điện thoại vang lên, là Quý Mặc Nhiên gọi tới.
“Chào em gái yêu, sao rồi? Chia sẻ cảm giác bị bắt cóc đi chứ.”
“Giờ anh muốn chết hay không muốn sống? Chọn một cái nhanh!”
“Ay…” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Hai sự lựa chọn này người bình thường căn bản là không thể đưa ra quyết định được, trái phải đều là đường chết nha! “Anh và anh hai em quyết định đi công tác, giờ trong nhà chỉ còn mấy đứa trẻ con sinh sau đẻ muộn thôi. Anh hy vọng lúc bọn anh quay về sẽ nhận được thiệp mới tới dự hôn lễ bốn mươi tuổi của em”
Quý Thiên Kim gần như muốn phát điện, ông anh đáng ghét này có cần phải cố ý nhắc nhở tuổi của bà ta như thế không.
Trước giờ bà ta luôn biết cách chăm sóc và làm đẹp bản thân, tuổi tác và thời gian với không làm lumờ đi vẻ đẹp của bà ta, ngược lại còn mang đến khi chất của người trưởng thành, vậy nên bà ta luôn tự tin đứng trước mặt những cô gái trẻ tuổi hơn.
Sau khi ngắt điện thoại, Quý Thiên Kim tức giận ném điện thoại về phía ghế sô pha.
Bà ta có cảm giác hơi đau đầu, từ từ dựa vào ghế.
Dù đã biết rõ là không thích hợp, vậy tại sao… lại không buông bỏ được.
Chương 1596
Thật là đau đầu.
Nhà họ Ngôn đã im hơi lặng tiếng trong suốt nhiều ngày, mọi người ai cũng nghĩ bố con bọn họ sẽ bị trầm cảm, tinh thần lẫn ý chỉ đều sa sút, suy sụp và rất khó để gượng dậy.
Nhưng không, rất nhanh sau đó, bọn họ đã trở lại Phát Đạt tiếp tục làm việc và quản lý. Việc đầu tiên họ làm chính là gọi phóng viên tới, mở một cuộc họp báo giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Ngoài ra, để lật ngược tình thể, bọn họ bắt tay vào việc tìm lại bản gốc của từng thị trường trong nhiều lĩnh vực một, hơn thế họ còn hợp tác cùng J&C Đương nhiên, việc hợp tác này đã ngay lập tức thổi bùng sức nóng trên thị trường.
Ở khắp các kinh tin tức hay trên mặt báo, chỗ nàocũng thấy hình ảnh của Ngôn Dương.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy dáng vẻ tưới tinh, cố gắng vực dậy của họ cũng cảm thấy vui lây.
Nhưng Cố Gia Huy lại nói bọn họ không hề vui vẻ như bề ngoài, mà là đang cố gắng biến nỗi đau thành động lực.
Vâng, động lực bảo thủ…
Ngôn Dương vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ấy muốn tính số với Lance.
Nhưng có lẽ ông ấy cũng hiểu rõ, các đòn tấn công của mình với Lance chỉ tựa như châu chấu đá xe mà thôi.
Hứa Minh Tâm nghe Cô Gia Huy nói, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Cô cũng đã gặp Ngôn Hải mấy lần, trên mặt anh ta giờ đã không còn nụ cười dịu dàng như ngày xưa nữa rồi. Lúc đối diện anh ta, Hứa Minh Tâm có cảm giác anh ta giống như một tảng băng, cả người đều toát ra sự lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy anh ta, cô luôn tìm cách né tránh hoác chuyển tầm nhìn ra phía khác, sau đó lại vội vàng bo di.
Bọn họ đã dụng mặt nhau máy lần rồi, nhưngkhông ai trong hai người chịu lên tiếng chào hỏi.
Hứa Minh Tâm nghĩ ngợi xong chuyện nhà họ Ngôn, đột nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bạch Thư Hân đâu nhỉ?
Từ lúc nhà họ Ngôn xảy ra chuyện đến khi mọi sóng gió được dập tắt là đã nửa tháng trôi qua.
Giờ mới nhận ra, cô và Bạch Thư Hân đã không gặp nhau nửa tháng rồi, đột nhiên cô lại có cảm giác áp lực vô cùng. Cô muốn tìm Bạch Thư Hân nói chuyện tâm sự, đến lúc gọi mới biết cô ấy đã thay số điện thoại khác. Qua nhà họ Bạch tìm người thì lại càng sốc hơn, đến cả mẹ Bạch cũng không biết cô ấy đi đầu.
Cô ấy chỉ để lại một tấm thư, trong thư viết muốn đi tìm Lệ Nghiêm, rồi cứ thể biến mất bặt vô âm tín.
Những gì Bạch Thư Hân mang theo chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản và một cái thẻ ngân hàng. Khoảng thời gian này Hứa Minh Tâm cảm thấy có quá nhiều chuyện xảy ra.
Đầu tiên là Thẩm Thanh qua đời.
Còn Ngôn Dương thì như sắp phát điên không khí trong nhà họ Ngân thì càng lúc càng uám ảm đạm, vậy nên cô cũng không dám qua đó ăn cơm nữa.
Chủ Ảnh Họa Bì cũng suốt ngày bù đầu vào công việc, mà cô cũng nghe nói chủ và dì đang sống cùng nhau.
Còn Bạch Thư Hân thì bỏ đi không ai biết tung tích.
Cô mắc cạn trong bài luận văn một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không suy nghĩ nổi cái gì ra hồn.
Chương 1597
Khoảng thời gian này… giống như một cơn ác mộng vậy.
Cô rất muốn có một ngày, cô mở mắt tỉnh dậy, rồi khỏi giường và mìm cười nhìn mặt trời rồi nói hóa ra tất cả chỉ là mơ, tất cả những điều này chỉ là giả thôi.
Nhưng suy cho cùng, suy nghĩ viển vông đó chỉ chứng minh được một điều rằng cô đang ảo tưởng.
Mọi thứ… lại trở về sóng yên biển lặng.
Tấn Nhâm Thành giữ Quỷ Thiên Kim ba ngày, ông ta không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn cho phép. Mặc dù hai người thường xuyên ồn ào cãi vã, liên tục, tự làm tổn thương bản thân và đối phương.
Nhưng ông ta cũng không quan tâm, không hỏi gì kết quả.Vào bữa cơm trưa ngày thứ ba, ông ta nói: “Taxi đã chờ sẵn dưới lầu rồi, ăn xong bà có thể rời đi, nhà tôi không nuôi người ở không rảnh rỗi gây sự như bà.”
“Chịu để tôi đi rồi?”
“Nếu bà đã nhất quyết không chịu nói rõ lý do vì sao năm đó lại bỏ đi, vậy thì tôi cũng sẽ tin là bà không có cảm giác gì với tôi. Tôi cũng sẽ chấp nhận lý do tôi chỉ là người đàn ông bà coi như đồ chơi, để bà thỏa sức đùa giỡn. Tuy đã muộn mất hai mươi năm mới biết được kết quả này nhưng cũng không sao, ít ra còn hơn là dùng thời gian cả đời để tìm hiểu, để biết “
“Quỷ Thiên Kim, tìm được bà, cục đá đè nặng trong lòng tôi bấy lâu cũng được gỡ bỏ. Từ nay về sau, chúng ta coi như người dưng nước lã, không gặp nhau nữa. Bà tiếp tục bước trên con đường tương lai với tiền đồ sáng lạn thênh thang, còn tôi sẽ đi trên con đường gian nan của riêng mình, chúng ta không ai nợ ai.”
Quý Thiên Kim nghe vậy thì trái tim run lên từng hồi, bàn tay đang cầm đội đũa cũng khẽ run rẩy.
Bà ta cố gắng che giấu điều ấy bằng vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt rồi ăn cơm một cách tạo nhã, miệng thì nhẹ nhàng nhai thức ăn mà không nói rằng gì cả. Cơm nước xong xuôi, bà ta đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy một cách cũng tao nhã không kém.
Khi Quý Thiên Kim bước ra đến cửa thì giọng nói của Tần Nhâm Thành truyền tới từ phía sau: “Thiên Kim, bà đã từng yêu tôi chưa?”
Quý Thiên Kim nghe ông ta hỏi như thế thì cổ họng thắt lại như một sợi bông đang bị ai xoắn vào, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời.
Bà ta siết chặt tay thành hình năm đầm nhưng không quay đầu lại mà sải bước rời đi.
Bây giờ câu trả lời của bà ta chỉ còn là sự chấp niệm và nỗi ám ảnh mà thôi. Bà ta không muốn nói thật nỗi lòng mình và cũng không muốn lừa gạt Tân Nhâm Thành.
Tan Nhâm Thành nhìn cánh cửa khép hờ thì trái tim cứ đau đầu từng hổi. Ông ta đi ra ngoài ban công nhìn Quý Thiên Kim ngồi trên xe taxi rời đi.
Tất cả mọi thứ đều trở về với dáng vẻ vốn có của nó.
Hứa Minh Tâm nghe chuyện của Quý Thiên Kim và chủ Ảnh Họa Bì từ chỗ Quý Cành An, từ hai mươi năm trước thì hai người đã có với nhau một đoạn tình cảm roi.
Sau khi những tranh chấp trong nhà họ Ngôn dần dẫn lắng xuống thì Ảnh Họa Bì cũng biến mất, mọi chuyện dần dần trở lại quỹ đạo như cũ,
Thời tiết vừa mới vào hè nên khi trời ở Đà Nẵng rất hợp lòng người.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, họ đều vội vàng giải quyết chuyện ma chay và bình tĩnh lại cảm xúc của mình, chẳng có ai dễ chịu hơn ai cả.
Cố Gia Huy cũng vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn bị sốt nhẹ nên đã phải gọi bác sĩ tư đến thăm khám một chuyển.
Dù đã được bác sĩ truyền nước cho những bệnh tình của anh van không thuyên giảm, thậm chí còn trở nên xấu hơn. Từ một cơn sốt nhẹ ban đầu chuyển thành liên tục sốt cao, cuối cùng thì anh đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Chương 1598
Bác sĩ cũng trở nên gấp gáp, nói rằng vì tiêu hao quả nhiều thế lực nên anh mới đổ bệnh như vậy. Trong khoảng thời gian khó khăn này, một mình Cố Gia Huy đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió để chống đỡ cho nhà họ Cố, không biết đã phải gánh chịu bao nhiều áp lực rồi.
Đây là lần đầu tiên mà Hứa Minh Tâm nhìn thấy anh bị bệnh như vậy.
Anh yên tĩnh nằm trên giường, trên mặt là về ứng đỏ của người bị bệnh, một lớp mổ hội tuôn ra trên trán. Hứa Minh Tâm nhìn thấy thế thì bị dọa sợ nên cứ canh giữ ở bên giường không rời nửa bước.
Cả người anh như một cái lò lửa khổng lồ, bên trong là nham thạch đang cuồn cuộn nóng chảy, không làm cách nào để hạ nhiệt được.
Cứ cách ba tiếng đồng hồ là Hứa Minh Tâm lại lau chùi cơ thể cho anh một lần, lau sạch mồ hôi rồi thay quần áo sạch cho anh. Cô cũng lấy rượu xoa lên phần da ở dưới nách, dưới cổ để anh có thể hạ nhiệt. Công việc này vô cùng thích hợp với cô. Bác sĩ nói mặc dù anh cứ liên tục sốt cao như thế nhưng rất may là sức đề kháng của anh rất tốt nên không ảnh hưởng đến trung tâm não bộ. Đến khi cơn sốt hạ xuống là anh tự khắc sẽ khỏi ốm. Nhưng khi bệnh tình thuyên giảm thì anh phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian để sức khỏe phục hồi tốt như cũ đã
Cố Gia Huy hôn mê đến ngày thứ ba thì tỉnh dậy, đầu thì đau như muốn nứt ra.
Dường như anh đã mơ một giấc mơ rất dài, tới nỗi mà những chuyện anh đã làm trong những năm vừa qua đều được quay lại như một thước phim tua chậm,
Sau khi anh hai qua đời, thế giới của anh dần trở nên tối tăm và không có sự sống, anh không tìm được sức sống cho bản thân nữa. Anh cảm thấy vô cùng nặng nề như thể bản thân đang bị đẻ dưới đáy đại dương sâu tận năm kilomet.
Anh không thể thở nổi.
Nhưng không biết từ khi nào mà một luồng ảnh sáng đã chiếu rọi xuống đáy biển rồi không ngừng kéo anh lên trên.
Cuối cùng…
Anh mở mắt ra, ánh nắng ban mai chiếu vào mặt khiến anh nhìn thấy thân hình mệt nhoài đang nằm là bên mép giường của Hứa Minh Tâm. Dù cô đang ngủ nhưng ty có văn năm chặt lấy tay anh,
Anh vẫn còn hơi yếu nên phải khó khăn làm anh mới có thể rút tay ra để xoa đầu có được. Chính hành động đó của anh đã làm Hứa Minh Tâm tỉnh giác. Cô bật dậy trong sự mơ màng, hoàn toàn không nhận ra là Cố Gia Huy đã tỉnh dậy rồi nên cô xoay người đi vào nhà tắm theo bản năng.
Thế rồi “rằm” một tiếng, đầu cô đụng thẳng vào tưởng. Cô há hốc mồm vì đau rồi lại tiếp tục đi vào nhà tắm lấy một chậu nước rồi bưng ra ngoài. Hai mặt cô vẫn luôn nhằm lại nhưng những động tác mà cô làm thì vẫn luôn theo đúng trật tự và gọn gàng đâu vào đấy.
Sau đó cô ngáp một cái, nheo mắt lại rồi vén chăn lên, bắt đầu cởi quần áo của Cố Gia Huy ra. Anh cau chặt mày vào, cả cơ thể thì run lên từng hồi. Cô đang làm cái gì vậy?
Cố Gia Huy định đưa tay ra ngăn cản cô nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hứa Minh Tâm sững người một lát rồi mới mở to hai mắt mà nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt không thể tin được.
Anh… tỉnh dậy rồi hả?
Khi Hứa Minh Tâm nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thầm của anh thi trái tim run lên một cách dữ dội, cô không thể hình dung được tâm trạng lúc này của mình, dường như trái tim vẫn luôn treo lơ lừng của cô cuối cùng cũng trở về với vị trí vốn có của nó.
Trái tim có bình yên trở lại rồi…
“Chú ba Cổi” Hứa Minh Tâm nhào tới rồi ôm chặt lấy Cố Gia Huy.
Chương 1599
Cô đã khóc suốt mấy ngày rồi nhưng lúc này nước mắt của cô vẫn không kiềm chế được mà ào ạt rơi xuống như những viên ngọc trai lăn ra từ sợi dây chuyển bị đứt vậy. chỉ trong nháy mắt mà anh đã có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô. Cơ thể nhỏ bé của cô gái ấy đang khẽ run lên, hàng lông mi ướt át quẹt vào người anh khiến trái tim anh cũng muốn tan ra.
Vì đã nằm quả lâu nên có thể anh có hơi cứng nhắc, lúc nhắc lên sẽ cảm thấy hơi đau nhưng anh vẫn vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng thật chặt, còn tay kia thì xoa xoa đầu cô rồi nói: “Em sợ lắm đúng không?”
“Em mạnh mẽ lắm, em không khóc chút nào đâu nhưng mà bây giờ không biết tại sao… Em biết là anh sẽ không bỏ em lại, chắc chắn bệnh tình của anh rồi sẽ khá lên thôi. Anh biết là em không được kiên cường cho lắm rồi mà, thế nên sao anh có thể để em chịu đựng sự đau khổ một mình chứ, đúng không chủ ba CO?”
Trong giọng nói của cô tràn ngập sự nghẹn ngào và cũng vô cùng nhỏ nhẹ khiến nơi mềm yếu nhất trong lòng anh như sụp đổ xuống.
“Cô gái ngốc này, anh còn chưa lấy em, chúng ta còn chưa cùng nhau đi đến giả thì sao anh có thể nỡ lòng mà rời xa em được cơ chứ Đứng lên đi, em đẻ anh làm anh… khó chịu lắm.”
“Em… em nặng vậy sao?”
“Không phải đầu.” Cố Gia Huy nói bằng giọng bat dac
Dường như Hứa Minh Tâm cũng nhận ra điều gì đó rồi nên cô lập tức nhảy dựng lên như chủ mèo bị giảm phải đuôi. Cô đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn rồi.
Trong phút chốc, cô quên mất việc phải dời ảnh mắt đi chỗ khác nên cứ ngơ ngác nhìn thẳng như vậy. Nhìn như thế này thì cảm giác to thật đấy, hoàn toàn không giống với lúc anh nằm sấp…
Cô nhìn đến nỗi ngần cả người, giây tiếp theo, Cố Gia Huy kéo chăn che đi rồi nói bằng giọng tức giận: “Không được phép nhìn, cô gái nhỏ này, em có thế rụt rè một chút giúp anh được không?”
Anh quấn chăn bông, xuống giường rồi đi về phía nhà tắm
Hải Thúc Linh thấy thế thì bầu môi một cái rồi nói “Cũng có phải là em chưa từng nhìn thấy dấu, chỉ là am chưa từng nhìn thấy “nó” to ra thôi mà. Và tật… chẳng như sau này anh không định cho em xem á? Bây giờ keo kiệt làm cái gì vậy?”
Cố Gia Huy đang đi, nghe thấy cô nói như vậy thì suýt chút nữa vấp chăn mà ngã xuống.
Cái cô gái này, càng ngày càng to gan rồi đấy nhị” Nhưng biết làm sao được, đây là cô gái mà anh dung tùng mà, dù có quỳ xuống thì cũng phải chiều chuộng đến nơi đến chốn thôi.
Cố Gia Huy rất cần thận, sau khi anh thay đổ cho cô xong còn kéo cô đi qua nhà vệ sinh để rửa tay. Thậm chí anh còn dùng dung dịch rửa tay để sát khuẩn cho cô, anh cần thận chà xát các ngón tay và các kế tay của cô không sót một ngón nào.
Hứa Minh Tâm không nhịn được mà phì cười khiến Cố Gia Huy trợn mắt nhìn cô tỏ vẻ hăm dọa.
“Ôi, chủ ba Cổ à. Anh thử nói xem sau khi kết hôn thì chúng ta sẽ trải qua đêm tân hôn như thế nào đây? Bây giờ không cần thận mới đụng chạm nhẹcó chút xíu mà anh đã tỏ thái độ ghê gớm như vậy rồi, cảm giác giống như là nhục nhã lắm vậy đó.
“Hứa Minh Tâm, em còn dám chế nhạo anh sao?”
Cố Gia Huy nheo mắt lại, cô nhóc này càng ngày càng to gan rồi đó.
“Em chỉ nói sự thật thôi mà.”
Hứa Minh Tâm chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn ra, nhìn cô vô cùng đáng yêu. Cố Gia Huy bèn nói: “Em tưởng rằng anh không lo lắng chuyện của chúng ta sau khi kết hôn tr như thế nào sao? Lúc em vừa tròn mười tám tuổi đã ở bên cạnh anh rồi. Anh đã nuôi dưỡng chăm sóc cho em thấm thoát cũng đã được hai năm. Trong hai năm đó anh nâng niu em như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Anh đối với em không những chỉ có tình yêu mà còn có sự tôn trọng, thật lòng anh vẫn cảm thấy em giống như một đứa con nít vậy đó. Dù gì anh cũng lớn hơn em nên đương nhiên phải cẩn thận chăm sóc cho em từng li từng tí một chứ. Bây giờ em đã hai mươi tuổi rồi mà nhìn vẫn còn như một đứa con nít vậy, mỗi lần dẫn theo em ra ngoài mà anh cảm giác như anh đang lừa trẻ chưa vị thành niên.”
Chương 1600
Nghe Cố Gia Huy nói như vậy thì Hứa Minh Tâm cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt hai người đã ở bên nhau được hai năm rồi.
Trong hai năm này Cố Gia Huy đã thương yêu chiều chuộng cô hết mực khiến những ai có trái tim sắt đá cũng đều phải tan chảy.
Thì ra hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi à. Cô đã nhìn ngắm khuôn mặt ấy được hơn bảy trăm ngày đêm rồi nhưng vẫn chưa hề thấy chán ngân gì hết. Thậm chí cô còn muốn nhìn ngắm cả đời và mái mãi không muốn rời xa anh, Có còn chưa kịp lau khô bàn tay nhỏ bé của mình thì đã ôm chắm lấy cái cổ của Cố Gia Huy, anh cũng thuận tay bế cô lên khiến cô cảm thấy thật an tâm vững dại
Bàn tay của cô đã làm ướt một vài chỗ trên bộ quần áo đắt tiền của anh nhưng anh không thèm để ý dén.
“Em có thể hôn anh một cái được không? Lúc anh yêu thương chăm sóc em như vậy thật sự rất đẹp trai dó.”
“Vậy anh chỉ sợ một cái còn chưa đủ.
Cố Gia Huy cười cười, sau đó không đợi Hứa Minh Tâm chủ động liền vội vàng hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô.
Sau bao ngày xa cách khiến hai người nhớ nhung và lo lắng cho nhau thì bây giờ tất cả đều dồn vào nụ hôn này.
Không cần phải nói nhiều lời nhưng cả hai đều hiểu tình cảm mà đối phương dành cho nhau nhiều đến mức nào.
Ngay lúc hai người đang hôn nhau say đắm quên cả đất trời thì Khương Tuấn và bác sĩ đầy cửa bước vào.
“Cô Minh Tâm à, tôi đến để truyền nước biển.
Bác sĩ còn chưa nói hết câu thì đã thấy hai bóng người đang say sưa hôn nhau trong nhà vệ sinh. Còn Hữa Minh Tâm vừa nghe thấy tiếng động từ bên ngoài thì giật mình sợ hãi như chủ thò con bị vỏ mồi rồi vội vàng nhảy xuống khỏi vòng tay của Cố Gia Huy và nhanh chóng lau nước miếng của anh còn dính trên miệng của cô.
Cố Gia Huy cau mày tỏ vẻ không hài lòng, chuyện tốt như vậy lại bị phá đám giữa chừng ai mà không tức giận chứ?
Anh nheo mắt lại nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa với ánh mắt đầy nguy hiểm.
Đột nhiên Khương Tuấn giật mình rồi giả bộ tức giận la mắng bác sĩ riêng của gia đình: “Tôi đã nói với anh rồi mà, tối nay hãy đến truyền nước đi mà anh không chịu nghe. Bác sĩ à, tôi chợt nhớ ra là tôi còn có vài việc vẫn chưa xử lý xong nên tôi đi trước đây
Nói xong Khương Tuấn chuồn mất.
Bác sĩ riêng của gia đình cũng vội vàng nói: “Chú An bảo tôi đến nên tôi mới đến. Tôi xin phép đi trước a.”
Dứt lời hai người họ một trước một sau liền chạy mất dép. Hứa Minh Tâm nhìn thấy vậy thì phì cười. Đối với bọn họ mà nói thì Cố Gia Huy vẫn rất uy nghiêm và đáng sợ nhưng sao cô lại không thấy sợ anh chút nào nhì “Chúng ta tiếp tục chứ?” Cố Gia Huy bị người khác làm gián đoạn khiến anh bực bội nên hỏi Hữa Minh Tâm bằng một giọng hết sức rầu rĩ.
Hứa Minh Tâm vừa nói vừa tùm tìm cười: “Tiếp tục cái gì mà tiếp tục chứ? Bây giờ em sẽ đi nấu cơm cho anh ăn nha, mấy ngày nay anh cử truyền nước biển hoài mà vẫn chẳng thấy tốt hơn chút nào hết. Anh muốn ăn gì để em nấu cho anh ăn”
“Chỉ cần là đồ ăn do em nấu thì anh đều thích ăn hết.”