Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1725

Chương 1725

“Anh và tôi, kể từ nay không nợ nhau nữa”

Anh đau đớn nhắm mắt lại, gắn từng chữ.

Chỉ vỏn vẹn mười chữ thôi mà dường như đã lấy đi tất cả dũng khí của anh.

Anh đột nhiên cảm thấy mệt.

Anh đã vì Cố Trường Quân mà sống trong nơi tù tối suốt bốn năm, người không ra người, ma không ra ma. Mãi cho đến hai năm sau, gặp được Hứa Minh Tâm anh mới lấy công chuộc tội, mới một lần nữa thấy lại được ánh sáng Tuy rằng anh luôn miệng nói rằng sẽ từ bỏ việc trả thù, nhưng trong lòng anh vẫn luôn không buông bỏ được.

Một khi đã ra tay trả thù, món nợ sẽ không còn nơi nào để trả lại nữa, nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh, ân hận, hành hạ anh khiến anh không thể ngủ yên.

Anh đang nắm giữ mạng sống do Cố Trường Quân ban cho, anh không thể trả thù anh ta được, vì vậy mà anh ghét bản thân mình như thế này.

Nhưng bây giờ, tất cả những hận thù chỉ là một trò đùa.

Anh đã bị Cố Trường Quân lừa trong suốt sáu năm, bởi chính anh trai của mình biến anh trở thành kẻ khôn khéo một đời, nhưng lại mê muội một khäc kéo dài đãng đãng sáu năm.

“Cậu…hận tôi?”

Cố Trường Quân khó khăn thốt ra ba từ này, giọng khàn khàn.

Cố Gia Huy nghe thấy những lời này mà cứ thể như nghe được một câu chuyện cười, khóe miệng nở một nụ cười chế giếu.

Sự việc đã kết thúc rồi, lẽ nào anh ta còn muốn anh đối mặt với cú sốc lớn này nữa sao?

Cực khổ anh đã chịu trong sáu năm qua, có ai đã gánh chịu giúp anh.

Cả tội lỗi của sáu năm qua, ai sẽ trả giá cơ chứ?

Anh trước đây đã đã nợ Cố Trường Quân một mạng sống, chỉ là anh không nghĩ đến, người đã đưa anh xuống địa ngục lại chính là anh trai của anh. Một sự thật mà mãi mãi cũng không thể thay đổi được.

Anh không trả lời, chỉ quay người bỏ đi.

Nhưng đi được nữa đường anh lại dừng lại.

“Lúc trước ở buổi tiệc, Thanh Vân đã nhìn thấy anh, cô ấy hỏi tôi đó cô phải là anh không, nhưng tôi đã nói rất chắc chẳn với chị ấy đó không phải là anh, bởi vì sự thật này đã được che giấu suốt sáu năm rồi hãy cứ để nó được che giấu cả đời đi. Còn nữa…Cố Cố đã biết gọi bố rồi, anh liệu mà tự mình thu xếp đi”

Nói rồi, anh tiếp tục bước đi không thèm ngoảnh lại.

.Josh nhìn anh rời đi liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy khóe miệng Cố Trường Quân sưng đỏ, chảy máu, anh ta không khỏi lo lắng hỏi: “Anh… anh không sao chứ?”

“Không sao, từ khi tôi quyết định lừa dối ời, tôi đã đoán trước được cái kết này tính cách của Gia Huy, nó luôn coi tôi là mục tiêu phấn đấu của nó, vậy mà bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, nó ghét tôi cũng là điều dễ hiếu. Chỉ là… kết quả này rõ ràng đã khắc sâu trong tâm trí tôi hàng nghìn lần, tôi đã nghĩ rằng khi nó xảy ra, tôi sẽ không bị tổn thương nhiều như vậy, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra, tôi thực sự đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi”

Bình Luận (0)
Comment