Chương 1805
“Ngày mai mua cho tôi loại xịn nhất đi, công hiệu ba cốc thuốc, tôi không tin năm sau không thể bế cháu trai. Nếu năm sau tôi không gặp được cháu trai, ông chuẩn bị gọi tôi là ông nội đi!”
“Cái này… tôi lớn hơn ông mài”
“Tôi không quan tâm, hừI”
Ông cụ tức giận thở phì phì rời đi, tức đến nỗi râu cũng dựng ngược cả lên.
Lúc chú An chuẩn bị rời đi, lại bị Cố Gia Huy gọi lại.
“Cho chú mười phút, sửa lại cửa đi.”
Trước đó anh vì đuổi theo Hứa Minh Tâm mà đá hỏng cả cửa rồi.
Chú An gật đầu, lập tức tìm người sửa lại cửa.
Hứa Minh Tâm cũng lại lên giường nghỉ ngơi, bởi vì tức giận mà quay lưng lại với anh.
Nhưng cơ thể nóng bỏng của người đàn ông đè lên, cô cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, cả người trở nên cứng ngắc.
Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng của anh “Minh Tâm, anh khó chịu quá”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, liền nghĩ ngày đến việc bị hạ thuốc kia, nhưng tự mình bị gió lạnh tạt vào người, cơ thể cũng đã hết nóng rồi, sao anh lại Cô vẫn chưa nghĩ xong, người đàn ông đã nâng cơ thể lên, đè cô dưới thân mình.
Cô ngẩn ngơ trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trên đầu mình, đại não như chết máy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngay sau đó, môi mỏng đè ép xuống dưới.
Nụ hôn này rất mãnh liệt, khiến cô không chống đỡ được.
Cô bị hôn đến ý loạn tình m3, chờ cô thoáng tỉnh táo lại một chút thì phát hiện quần áo của mình đã bị người đàn ông dùng bạo lực xé nhỏ nèm đầy trên đất từ lúc nào rồi.
Đêm động phòng của cô?
Cô không đẩy Cố Gia Huy ra, đôi tay lạnh lẽo đặt lên ngực anh, đối với anh mà nói thì đó như là đường thông hành.
Nhưng vẫn không đủ, anh muốn nhiều hơn nữa.
Lý trí dần dần tan rã, trong đầu chỉ còn lại h@m muốn.
Anh tăng tốc c ởi quần áo của mình ra lúc chuẩn bị đông tác tiếp theo, lại cảm thấy ngón tay hung hăng cứng đờ lại, thế nhưng anh vội vội vàng vàng xuống giường.
Mẹ nó!
Lại thế này!
Hứa Minh Tâm hoàn toàn phát điên, sống chết nằm chặt lấy tay của anh.
“Anh Gia Huy, có phải anh bị bệnh hay không đấy! Em biết anh vì sao không muốn em, anh sợ sau khi anh chết rồi thì người ta sẽ ghét bỏ eml Nhưng anh có từng nghĩ đến, cho dù anh không phát sinh quan hệ với em, thì người khác sẽ nghĩ như thế nào không?”
“Em cùng anh sớm chiều ở chung hai năm, ngủ cùng trên một chiếc giường hai năm, trong hôn lễ cũng làm loạn đến ồn ào huyên náo. Em nói với người khác giữa chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả, có quỷ mới tin đó! Anh thông minh như vậy, sao với mấy chuyện này thì lại biến thành đầu heo thế hả?”