Chương 1949
Lúc thì anh ta kêu nóng, lúc sau lại kêu lạnh khiến Hứa Minh Tâm bận rộn quay mòng mòng.
Cuối cùng bầu trời phía đông đã dần lộ tia sáng bạc.
Quay qua quay lại bất giác Hứa Minh Tâm đã chăm sóc ăn anh ta cả một buổi tối, dây thần kinh vẫn căng như dây cung, Phó Minh Tước chưa tỉnh cô chưa thể yên tâm được.
Cô đã thử xem nhiệt độ trên trán anh ta không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi nhiệt độ bằng cô rồi thì cô mới thở phào trút được gánh nặng.
“Shh..”
Phó Minh Tước khôi phục ý thức, chậm rãi mở mắt ra.
Anh ta vẫn chưa tỉnh táo lại hẳn, bên tai đã truyền tới tiếng hô mừng của Hứa Minh Tâm.
“Anh tỉnh rồi! Anh làm tôi sợ muốn chết!”
Phó Minh Tước nhìn thấy cả người cô gái trước mặt đã ướt đẫm, cô đang mặc lễ phục, áo khoác của cô đang ở trên người anh ta, còn anh ta thì được che kín mít, không bị lạnh ẩm.
Đống lửa vẫn đang cháy, xung quanh có khá nhiều tro tàn, dễ thấy cô ấy canh lửa cả đêm, cũng chăm sóc anh ta suốt một đêm.
Tối hôm qua anh ta gặp ác mộng liên tục, nhưng anh ta cảm nhận được thứ gì đó rất ấm áp, dần dần ngủ yên.
Là hình bóng của Ngọc Diệp.
Lúc này anh ta mới biết hóa ra là Hứa Minh Tâm.
Hai người họ càng ngày càng giống nhau.
“Tôi không sao, cô vẫn ổn chứ?”
Anh ta ngồi dậy, bàn tay to lớn thương xót vuốt v3 khuôn mặt nhỏ ướt nhẹp của cô.
Bởi vì chịu lạnh một buổi tối nên sắc mặt hơi tái.
“Tôi không sao hết, khỏe lắm luôn, nhưng anh thì ốm yếu như ông cụ ấy, còn bị cảm phát sốt nữa…”
“Cô không lạnh sao? Mau mặc áo vào.”
Anh ta muốn trả lại áo cho cô nhưng bị cô từ chối “Tôi không lạnh, tôi vừa xối ướt, nhưng tôi vẫn luôn ngồi cạnh đống lửa đây này, chẳng mấy chốc sẽ khô thôi, tôi không lạnh, tôi không..”
Cô gượng cười, nhưng cơ thể không chịu nổi lảo đảo đứng không vững, cuối cùng ngã vào trong lòng Phó Minh Tước.
“Ngọc Diệp…” Anh ta không nhịn được gọi cái tên thân thuộc.
Thậm chí anh ta còn nghỉ ngờ, trong cơ thể Hứa Minh Tâm có hai linh hồn.
Ngọc Diệp… trốn trong đó, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.
“Cô bảo tôi từ bỏ kiểu gì đây? Rốt cuộc cô là Hứa Minh Tâm hay là Ngọc Diệp của tôi? Bất kể như thế nào thì đây cũng là con đường duy nhất để tôi đưa cô ấy về nhà, tôi không thể từ bỏ, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt!”
Phó Minh Tước bế cô lên, trước khi đi anh ta còn giấu kỹ váy cưới của nữ hoàng đi nữa.
Đó là quà Ngọc Diệp tặng anh ta.
Anh ta đi về phía có thể ra khỏi khu rừng, lúc này trời đã ngừng mưa.
Mỗi bước đi của anh ta đều vô cùng vững trãi, như đang ôm bảo vật trân quý nhất trên toàn thế giới trên tay, không dám dùng nhiều sức, không dám làm bừa, nâng niu cẩn thận từng li từng tí một.