Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2071

Chương 2071

Cô ta kích động ngay lập tức mặt đỏ lên, nhịp tim tăng nhanh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Cố Gia Huy ngồi xuống, cô căng thẳng đi về phía anh, rồi ngồi ở bên cạnh anh, có hơi thận trọng nũng nịu, toàn bộ đều là dáng vẻ của một cô con gái nhỏ.

“Anh … anh tìm em à? Có chuyện gì sao?”

“Cô thích tôi hả?”

Cố Gia Huy hỏi.

“Hả?” Trần Minh Ngọc cũng không ngờ rằng vừa mới bắt đầu mà Cố Gia Huy đã trực tiếp đến như vậy, ngẩn ngơ một hồi rồi nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Có… có rõ ràng như vậy sao? Quả thật là em có thích anh, nhưng em không biết anh suy nghĩ ra sao.”

“Cô cho răng cô tốt hơn so với Minh Tâm à?”

“Đương nhiên rồi!” Trần Minh Ngọc chắc chắn như đỉnh đóng cột nói: “Anh cũng biết bối cảnh của nhà họ Trần rồi đó, ở Đà Nẵng cũng được xem là một gia đình to lớn, cho dù không thể sánh bằng nhà họ Ngôn, nhưng cũng không thể coi thường được. Không phải là anh thích trẻ trung hoạt bát sao?

Cho nên mới chọn một người nhỏ hơn anh đến mười tuổi, em sắp hai mươi rồi, anh chỉ lớn hơn em mười một tuổi mà thôi”

“Vóc dáng của em đẹp hơn chị ấy, tướng mạo cũng xuất sắc hơn chị ấy, và còn cao hơn chị ấy nữa! Em… em hơn chị ấy về mọi thứ!

Trần Minh Ngọc vẫn hiểu rất rõ về lợi thế của bản thân.

Không dám so sánh với những người khác, nhưng với Hứa Minh Tâm vẫn có cơ hội chiến thăng đấy.

Cố Gia Huy lắng nghe, không có bày tỏ thái độ gì, gõ ngón tay lên mặt bàn sơn mài, tạo ra âm thanh trong trẻo và mạnh mẽ, rất có tiết tấu.

Giọng nói cô ta từ từ trầm xuống, cả căn phòng trà nước trong giây lát yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh hỗn tạp ngẫu hứng này. Nhất thời, cô ta không biết Cố Gia Huy đang nghĩ cái gì nữa.

“Vậy thì cô thích tôi ở điểm nào?” Anh hỏi.

“Anh… anh là một người rất có sức hấp dẫn, đẹp trai phong độ, chỉ số thông minh hơn người. Ba của em thường xuyên khen ngợi anh, nói rằng anh biết cách kinh doanh, là một nhân tài trẻ. Anh… anh ưu tú đến như thế, lại phải bưng trà rót nước cho Hứa Minh Tâm, chạy vặt đi mua đồ, làm sao mà chị ấy lại có thể sai khiến anh như thế, thật sự là quá đáng giận mà”

Trần Minh Ngọc tức giận thở hồng hộc nói.

“Nếu như tôi nói với cô rằng tôi không hài lòng với người vợ này và cũng không muốn có đứa con này, cô có giúp tôi không?”

“Đương nhiên, tất nhiên là em sẽ giúp anh rồi!”

“Sau khi tôi và cô ấy kết hôn xong, mới nhìn thấy được khoảng cách giữa hai người, quả thực cô ấy không xứng với tôi. Nhưng cô ấy rất được cha tôi yêu thương, bây giờ lại có thêm một đứa con. Nếu đứa bé không còn nữa, thì tôi sẽ có lý do để ly hôn, chỉ là đứa trẻ này… làm sao mới có thể bị sảy mất được, vì thế…”

Anh bình thản nói tựa như gió nhẹ mây đang hờ hững trôi, cứ như thể đang nói về một việc thường tình chẳng liên quan gì đến mình cả.

Ánh mắt của anh nhanh chóng đặt lên người Trần Minh Ngọc, cô ta ngay lập tức tràn đầy sức sống, dường như đã nhìn thấy được ánh sáng ban mai của sự hy vọng.

Cô ta đã nói mà, Cố Gia Huy đứng ở trên cao như vậy, làm sao mà có thể nhìn trúng một kẻ quê mùa được chứ?

Bình Luận (0)
Comment