Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2164

Chương 2164

“Được”

Bạch Thư Hân dùng sức gật đầu, lần đầu tiên có cảm giác nhẹ nhõm như vậy.

Cô ấy nhìn chăm chằm vào đứa bé, hiện tại cũng đã hài lòng rồi, cô ấy nên rời đi.

Đứa bé này nếu ở bên cô ấy chính là đứa con hoang không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ở bên Ôn Mạc Ngôn, một gia đình có bố, có mẹ, được muôn vàn sự nuông chiều, trở thành đứa con cưng của bố mẹ, thật tốt biết bao. Cô ấy nên kết thúc một cách tỉnh táo.

Trong chớp mắt Bạch Thư Hân nhẫn tâm đóng cửa rời đi, không hề hay biết… người đang ngồi bên giường đột nhiên lấy tay che ngực, nôn ra một ngụm máu.

Máu đặc quánh, lộ ra màu sắc mỗi lúc một sẫãm đi, tương phản rõ rệt với chiếc ga giường màu trắng kia.

Bạch Thư Hân hồn xiêu phách lạc quay trở về con đường cũ, mặt mũi ủ rũ.

Hứa Minh Tâm nhìn thấy cô ấy như vậy, cũng không không dám nói thêm bất cứ điều gì.

Cố Gia Huy sẽ đến vào buổi tối, nhưng mỗi lần anh quay trở về đều rất muộn. Bây giờ cơ thể của cô rất nặng nề, không đợi được đến lúc anh về đã cảm thấy buồn ngủ rồi.

Sáng hôm sau, một bên giường đã trống trơn, chỉ có chiếc gối bị lõm xuống chứng minh đêm qua đã có người ngủ bên cạnh.

Quả nhiên trở thành tổng giám đốc không hề dễ dàng, giống như một con bò sữa vậy, ăn cỏ rồi vắt sữa.

Cô thật sự lo lắng Cố Gia Huy sẽ không chịu nổi, chớ để cho cơ thể trở nên tệ đi.

Cô không có việc gì liền tự mình xuống bếp, làm một chút bánh quy bánh ngọt mới ra lò, sau đó đem đến cho các bác sĩ và y tá ăn. Cuộc sống trôi qua cũng không tệ.

Bạch Thư Hân không hề nhắc đến chuyện của ngày hôm đó. Sau khi ngủ một giấc dậy, liền cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, cũng không biết đó là nụ cười miễn cưỡng hay là thật sự đã nghĩ thông suốt.

Bọn họ đang ngồi uống trà trong vườn hoa của đình nghỉ mát, cách đó không xa giọng nói kính cẩn lễ phép của người giúp việc đột nhiên vọng tới.

“Cậu hai.”

“Ừm, cũng lui ra đi”

Bọn họ tìm theo giọng nói, thấy được dáng vẻ trịnh trọng của Ôn Mạc Ngôn.

Sau khi cởi bỏ bộ vest chỉn chu và trang trọng, tháo kính ra, toàn thân anh tuấn rạng ngời. Đi dưới ánh nắng mặt trời, không hề nhận ra anh ta vừa mới được làm bố, người không.

biết chuyện sẽ nghĩ răng anh ta là một chàng trai trẻ đang trong độ tuổi đầu hai mươi.

“Ôn Mạc Ngôn? Sao anh ta lại tới đây?”

“Không phải Ôn Mạc Ngôn… Là anh ta”

“Anh ta?” Hứa Minh Tâm ngây ra một lúc, một hồi lâu cũng không nhận ra đấy là ai.

Thiện Ngôn đi đến trước mặt Bạch Thư Hân, không hề đứng đắn muốn tiến lên phía trước ôm lấy cô ấy, nhưng bị cô ấy không khách khí đẩy ra.

“Sao anh lại xuất hiện, Ôn Mạc Ngôn đâu?”

Thiện Ngôn nghe những lời này, không khỏi cau mày thật chặt.

Nếu như theo tính khí hung bạo vừa bộc phát, anh ta đã sớm nổi khùng rồi. Nhưng bây giờ anh ta đã kiềm chế hơn rất nhiều.

 

Bình Luận (0)
Comment