Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2668

Chương 2668

Edward yêu cô ta nên sẽ không bán đứng cô ta, anh ta là người tin tưởng vào tình yêu, trung thành với người yêu.

Cho nên cô ta có thể không chút kiêng kị mà nói ra những lời này.

Edward nghe thấy những lời này, cảm thấy từng câu từng chữ đều là gai nhọn, mạnh mẽ đâm vào trái tim anh ta.

Nắm đấm bất tri bất giác mà siết chặt lại, móng tay đâm vào máu thịt, đau đớn xót xa.

Rõ ràng là nên xông lên xé rách khuôn mặt giả tạo của cô ta, nhưng anh… lại không thể cất bước nổi.

Thậm chí, từ tận đáy lòng không có cách nào phản bác được.

Bởi vì mỗi câu mỗi chữ mà cô ta nói đều đúng.

Quả thật là anh ta không thể khiến cô ta tổn thương, cho dù cô ta không yêu mình, anh ta cũng không thể tố cáo cô ta.

Nếu không hậu quả chỉ có một, cô ta không sống nổi.

“Tạ Quế Anh, cô quá coi thường tôi rồi. Cô mà trước đó tôi yêu, vẫn còn là một bác sĩ. Bác sĩ tuân theo lương tâm, tôi sẽ không để cô gây thương tổn cho cả nhà Anh Huy”

“Tôi không gây thương tổn, mỗi người bọn đều rất tốt còn gì?”

“Tốt ư? Lúc đầu vợ chồng Anh Huy vẫn hòa thuận, nhưng bây giờ đã trở thành thế nào?”

Edward nổi giận nói.

“Tôi đang giúp anh ấy!”

“Cái gì?”

“Cố Gia Huy và .Jane De Kettering đều đang theo đuổi cùng một người phụ nữ, hai kẻ mạnh tranh chấp, không chết cũng bị thương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Phụ nữ thì chỉ cần một người, nhưng lại có những hai người đàn ông ưu tú, chỉ vì một Hứa Minh Tâm, thật sự là quá uổng phí”

“Tôi không cho người bắt cóc Hứa Minh Tâm, tôi chỉ kiểm soát cảm xúc của Cố Gia Huy mà thôi, không thương tổn ai cả. Chỉ cần Cố Gia Huy từ bỏ Hứa Minh Tâm, như vậy là .Jane có thể nhân cơ hội mà có được Hứa Minh Tâm, đây chẳng phải là phương pháp tốt cho cả đôi bên còn gì?”

“Cô…” Edward nghe thấy lời nói như vậy, trợn to hai mắt, không thể tin được những lời này được nói ra từ miệng cô ta.

Quả thật là già mồm át lẽ phải, hoang đường!

Cướp chồng của người khác mà vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng mình không sai, đây rốt cuộc là tam quan kiểu gì?

“Quế Anh, tôi vốn tưởng rằng cô là một cô gái đơn thuần tốt đẹp, chân thành, không ngờ cô… cô lại giả tạo như vậy, tôi đúng là..”

“Đã từng… tôi cũng cho rằng mình là một cô gái đơn thuần tốt đẹp, tôi có được trời xanh mây trắng, tôi cũng có thể giống như những đứa trẻ khác, có thể cắp sách đến trường”

“Tôi ra đời ngay tại bệnh viện tâm thần kia, mỗi ngày chỉ đối mặt với bệnh nhân, đó chính là Úy Như”

“Mẹ bị bà ta nhốt ở bên cạnh thì thôi đi, tại sao tôi cũng không có tự do? Bởi vì tôi biết tất cả mọi chuyện, Phó Minh Nam sẽ không để tôi đi.

Tôi muốn đi học, ông ta mời gia sư cho tôi. Tôi cò nhớ lần đầu tiên tôi chạy trốn là năm tôi sáu tuổi. Tôi trộm được chìa khóa, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài đã bị bắt lại, bị đánh cho một trận nhừ xương…”

Giọng nói của Tạ Quế Anh nghẹn ngào, rủ rỉ mà kể lại chuyện…

“Nếu như không có mẹ dập đầu cầu xin, e rằng tôi đã chết rồi! Đêm đó, tôi đau đến nỗi run rẩy toàn thân, nhưng mẹ tôi lại không dùng thuốc giảm đau cho tôi, cũng không gây tê. Anh biết bà ấy nói gì với tôi không? Bà ấy làm vậy để tôi ghi nhớ nỗi đau này, chỉ có nhớ kỹ, không bao giờ quên, cũng sẽ không tái phạm nữa”

 

Bình Luận (0)
Comment