Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 830

Chương 830

Trong lòng anh vô cùng rõ ràng, cách này của Ngôn Dương là cách nhanh chóng nhất.

Cố Triệt không ra tay, vậy anh liền đóng giả làm Cố Triệt để ra tay, đến lúc đó thì Cố Triệt dù có trăm miệng cũng khó mà chối cãi được.

Mà anh thì chỉ cần ở đây chở đợi, đợi đến khi kết thúc ngày giỗ thì lại quay về. Trong bệnh viện, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, sau khi qua được khoảng nửa tiếng, bác sĩ mới mở cửa đi ra.

Ôn Mạc Ngôn cũng đã bị tiêm thuốc gây tê, đang ngủ mê mệt mà bị đẩy đi, bác sĩ gật đầu với cô, rồi nói: “Bệnh nhân không có nguy hiểm đến mạng sống, chính là tương đối vất vả, một tháng kế tiếp tốt nhất là chỉ nên ở trên giường nghỉ dưỡng.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

“Kể ra cũng kỳ lạ, anh ta là bệnh nhân có năng lực ý chí mạnh nhất mà tôi từng thấy, lúc đưa vào đây mà còn có thể giữ nguyên được tỉnh táo, thì đúng là chưa bao giờ gặp qua.” Bác sĩ nhịn không được mà cảm thán, sau đó thì nói: “Bệnh nhân đã được chuyển qua phòng bệnh thường, cô có thể đi xem rồi.”

“Xin cảm ơn bác sĩ.”

Cô ấy lại cảm ơn một lần nữa, sau đó thì cất bước đi đến phòng bệnh thường.

Ôn Mạc Ngôn không có nhiều vết thương trên mặt, chỉ có ở mỗi một chỗ ngay khóe miệng.

Cô ấy không nhịn được mà vén áo bệnh nhân của cậu lên, nơi bụng dưới đều là vết xanh đen ứ đọng, nhìn thấy mà giật mình.

Cô còn nhớ được ngay lúc anh ấy ngã xuống, thì cơ thể cuộn tròn lại, giống như con tê tê đang tự vệ vậy.

Anh ấy nhất định là rất đau đớn, vậy mà còn ráng nhịn lại.

Nói lời mềm mại một chút, thì rõ ràng là có thể giải quyết được rồi, sao anh ấy lại bướng bỉnh vậy chứ?

Bạch Thư Hân không làm sao nghĩ ra được, rồi lẳng lặng canh giữ ở bên giường.

Cô vốn nghĩ rằng thuốc mê của Ôn Mạc Ngôn cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tan đi, không nghĩ đến một tiếng sau, thì cậu đã tỉnh lại rồi.

Bạch Thư Hân cơ bản không hề ngủ, tâm sự trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Nên cậu ấy vừa tỉnh, thì cô liền nhìn thấy ngay, sau đó lập tức đi gọi bác sĩ.

“Thật đúng là kỳ tích, người khác ít nhất cũng cần phải ngủ mê một đêm, vậy mà bệnh nhân này lại chỉ ngủ mê có một tiếng rưỡi thôi.”

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, thì phát hiện tất cả đều rất bình thường, tình trạng bệnh cũng không có chuyển biến xấu đi.

Sau khi kiểm tra xong, thì y tá cũng rời đi, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người.

Ôn Mạc Ngôn chỉ cảm thấy đau nhức cả người, nhưng cậu lại không dám phát ra tiếng, sợ sẽ làm Bạch Thư Hân phải lo lắng.

“Sao anh lại nhanh tỉnh thế, bây giờ anh có thể ngủ lại được không?”

“Sợ là… không thể, cả người đều đau nhức… không có cách nào vào giấc được…”

“Vậy để em gọi bác sĩ tiêm cho anh một mũi an thần, như thế có lẽ sẽ đỡ hơn.”

“Không… không cần đâu, anh muốn trò chuyện với em…”

“Anh nói đi, lần này… em sẽ không ghét bỏ tật nói lắp của anh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment