Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1539

Chương 1539:

 

Thế nhưng, Lưu Chiến Hằng lại hết lần này tới lần khác đã cứu cô nhiều lần. Chân chính gặp mặt, không để ý tới anh ta là không thể.

 

“Tôi vừa thấy em đi ra từ tòa nhà Mạc, nghe nói bên trong cháy? Em không sao chứ?” Ánh mắt Lưu Chiến Hằng quan sát ở trên người Nguyễn Tri Hạ một chút, dừng lại thời gian rất ngắn.

 

“Anh nhậm chức giáo sư đại học, cách Tư Thị khá xa, tòa nhà Tư Thị vừa cháy thì anh xuất hiện, thật khéo quá.” Nguyễn Tri Hạ cũng vừa nghĩ tới chuyện này, chỉ thuận miệng nói ra.

 

Hiện tại cô đã hoàn toàn không lo lắng đắc tội Lưu Chiến Hằng, dù sao trên danh nghĩa cô và Tư Mộ Hàn cũng đã ly hôn, mục đích của anh đã đạt được, Nguyễn Tri Hạ cũng không có gì mà phải sợ.

 

Lưu Chiến Hằng sắc mặt không thay đổi, thoạt nhìn một không có chút biến dạng nào.

 

“Trường học đã nghỉ, tôi đi quanh quanh mua sắm không được sao?”

 

Lưu Chiến Hằng nói nghe là vẻ có lý, nhưng trong thâm tâm Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Hằng không phải là một người buồn chán sẽ đi dạo.

 

Nguyễn Tri Hạ vốn chỉ là tùy tiện nói một câu, Lưu Chiến Hằng nghe như gió thoảng mây bay. Trái lại cô thấy Lưu Chiến Hằng có liên quan đến chuyện này.

 

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, cúi đầu nói: “Rất nhiều lời nói dối, thì anh có cho đó là sự thật không? Làm nhiều chuyện xấu, cũng tập mãi thành thói quen. Nhưng sớm muộn có một ngày, anh nhận phải sự trừng phạt tương đương!”

 

Vẻ mặt lãnh đạm trên mặt Lưu Chiến Hằng xuất hiện một vết rách: “Xem ra, Tri Hạ rất hận tôi.”

 

“Anh biết là tốt rồi.” Nguyễn Tri Hạ gương mặt lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Hằng.

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong, xoay người muốn đi.

 

Lưu Chiến Hằng gọi cô lại: “Tôi đưa em về.”

 

“Không cần.” Nguyễn Tri Hạ không lưu tình chút nào từ chối, nói thẳng: “Lỡ như anh tâm trạng không tốt lái xe lung tung thì sao? Tôi vẫn chưa muốn chết đâu.”

 

Lưu Chiến Hằng nét mặt giữ nụ cười như cũ, giọng nói nhẹ tênh: “Tri Hạ, em không cần cố ý nói những lời đả thương người khác như vậy, nếu như tôi muốn hại người, có mười triệu cách, cũng không cần tự mình ra tay.”

 

Nguyễn Tri Hạ bước nhẹ, cũng không quay đầu nhìn anh ta, xoay người cũng nhanh chóng rời đi.

 

Cô đi tới xe dừng ven đường, lúc lên xe, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Chiến Hằng.

 

Lưu Chiến Hằng cúi thấp đầu, cũng không biết đang cùng ai gọi điện thoại, cũng không chú ý tới Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng, mãi đến khi xe taxi lái đi, cô mới không nhìn nữa.

 

Lưu Chiến Hằng ở trước mặt cô, đã hoàn toàn không hề giấu bối cảnh và thực lực của mình, trở nên không chút kiêng kỵ.

 

Nguyễn Tri Hạ không xác định được Lưu Chiến Hằng rốt cuộc có mục đích gì.

 

Chỉ cần Lưu Chiến Hằng xuất hiện ở bên người cô, cô đã cảm thấy Lưu Chiến Hằng có mục đích khác, mà cái “mục đích riêng này” chắc chắn không tốt đẹp gì.

 

Cô nghĩ lại, cảm thấy liên kết những người trước đó tìm được cô, cũng có thể liên quan đến Lưu Chiến Hằng.

 

Nguyễn Tri Hạ cứ suy nghĩ như vậy mãi.

 

Cô đến cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa, bởi không yên lòng, cho nên mãi cô không cho chìa khóa vào ổ được.

 

Tâm trạng Nguyễn Tri Hạ hơi có chút phiền, khẽ nhíu mày khom người muốn mở khóa cửa ngay, chợt nghe nghe bên trong vang lên tiếng chốt cửa.

 

Kèm theo tiếng “ken két”, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong.

 

Nguyễn Tri Hạ cứng người, ngẩng đầu lên, đối mặt với con ngươi cặp đen như mực của Tư Mộ Hàn.

 

Ngón tay cầm chìa khóa của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên vừa thu lại, siết chặt chìa khóa trong tay, mặt không thay đổi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

 

Tư Mộ Hàn cũng không nói, xoay người định đi vào trong.

 

Nguyễn Tri Hạ vội vã đẩy cửa đi vào.

 

Tư Mộ Hàn sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

 

Nếu là Tư Mộ Hàn có việc muốn tìm cô, ở bên ngoài chờ còn chưa tính, vậy mà lại ở trong phòng chờ cô!

 

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một chút, liền nhớ lại trước đây Tư Mộ Hàn cũng có chìa khóa nhà cô.

 

Thế nhưng, có chìa khóa nhà cô, thì có thể tùy tiện đi vào sao?

Bình Luận (0)
Comment