Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1729

Chương 1729:

 

“Ai, anh…” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, cô nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của Thời Dũng.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày, sững sờ đứng yên trong chốc lát.

 

Sao Thời Dũng lại kỳ lạ thế? Anh ta làm việc rất đáng tin cậy, sao có thể đặc biệt đến tận nhà tìm cô mà không nói gì cả, chỉ nhận một cuộc điện thoại đã đi rồi?

 

*

 

Thời Dũng vừa ra khỏi cửa đã thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Lần sau chắc chắn không cho cậu chủ làm như vậy nữa?”

 

Lúc anh đi tới cửa thang máy thì cửa phòng của Tề Thành cũng mở ra, anh ta nhìn Thời Dũng, như cười mà không cười nói: “Tư Mộ Hàn bảo anh đến đây bắt gian cho cậu ta à?”

 

Trước đó Tư Mộ Hàn cũng gọi điện thoại cho anh, anh đã quyết định không giúp Tư Mộ Hàn làm những loại chuyện này nữa rồi, Tư Mộ Hàn chỉ đành bảo Thời Dũng qua đây.

 

Thời Dũng thở dài cũng không để ý tới Tề Thành.

 

Tề Thành cũng không thèm để ý, đóng cửa lại trở vào phòng.

 

Lúc Thời Dũng ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu hồng phấn vẫn còn đậu ở đằng kia.

 

Một lúc sau cửa xe thể thao mở ra, Tạ Ngọc Nam bước từ trên xe xuống.

 

Thời Dũng dừng bước nhìn Tạ Ngọc Nam đi về phía mình.

 

Anh cong khóe môi, ánh mắt tự tin chắc chắn nói: “Trở về nói cho Tư Mộ Hàn biết, vụ kiện của anh ta và Nguyễn Tri Hạ tôi thắng chắc rồi!”

 

Sau khi Tạ Ngọc Nam ra khỏi tiểu khu mới nhớ tới Thời Dũng chính là trợ lý lúc nào cũng đi theo bên cạnh Tư Mộ Hàn, vì vậy anh ngồi ở trong xe chờ Thời Dũng trở ra.

 

Trước đó Tư Mộ Hàn muốn tài liệu về Tạ Ngọc Nam, là Thời Dũng đã tự mình đi điều tra, vì vậy anh rất rành chuyện của Tạ Ngọc Nam.

 

Vẻ mặt Thời Dũng thản nhiên nói: “Anh Tạ đúng là nhiệt tình, nhưng lại hoàn toàn không quan tâm chút nào tới cái chết của ba ruột mình, ngược lại rất nhiệt tình với chuyện của người khác.”

 

“Anh có ý gì?” Tạ Ngọc Nam thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Thời Dũng.

 

“Anh Tạ thực sự cho rằng cái chết của ba mình chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao? Anh có biết ba anh vẫn luôn làm chuyện gì không?” Thời Dũng chỉ nói đến đây, không dự định nói thêm nữa, quay người muốn đi.

 

Tạ Ngọc Nam kéo cánh tay của anh lại nói: “Anh nói cho rõ ràng!”

 

“Đây là chuyện của anh Tạ, một người ngoài như tôi thì làm sao nói cho rõ được?” Thời Dũng không hề chớp mắt, vẻ mặt ung dung nói.

 

“À! Tôi hiểu rồi. Anh là cố ý nói với tôi những thứ này để tôi phân tâm. Như vậy vụ kiện của Nguyễn Tri Hạ có thể sẽ thua!” Tạ Ngọc Nam buông Thời Dũng ra, cười gằn một tiếng nói: “Anh trở về nói cho Tư Mộ Hàn biết, bảo anh ta đừng dùng những thủ đoạn lung ta lung tung này nữa, bắt nạt một người phụ nữ thì có gì hay chứ? Hơn nữa trước đây Nguyễn Tri Hạ còn là người phụ nữ của anh ta đấy!”

 

Tạ Ngọc Nam là một công tử đào hoa, bước ra từ bụi hoa, anh đối xử rất tốt với mỗi người bạn gái của mình.

 

Phụ nữ mềm yếu, là nên thương tiếc.

 

Anh là người biết thương hoa tiếc ngọc đấy.

 

Thời Dũng cảm thấy Tạ Ngọc Nam không hiểu gì cả, anh nói chuyện với Tạ Ngọc Nam chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

 

Sau khi về đến tập đoàn Tư Thị thì anh trực tiếp đi tìm Tư Mộ Hàn.

 

“Cậu chủ, tôi cảm thấy anh đã đánh giá quá cao Tạ Ngọc Nam rồi. Anh ta căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, chỉ là một công tử ăn chơi mà thôi.” Lời này của Thời Dũng vẫn xem như hơi khó hiểu, chứ nói thẳng ra anh cảm thấy đầu óc của Tạ Ngọc Nam kia rất đơn giản.

 

Tư Mộ Hàn im lặng một hồi, mới thấp giọng nói: “Thời Dũng, cậu không phải tôi cậu sẽ không hiểu đâu.”

 

Ý nghĩ của Thời Dũng không giống với Tư Mộ Hàn, nhưng Tư Mộ Hàn đã nói như vậy, anh cũng không nói nhiều hơn nữa.

 

*

Bình Luận (0)
Comment