Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1745

Chương 1745:

 

“Em cứ yên tâm đợi phán quyết là được rồi, đến lúc đó em đừng quên chuyện em đã đồng ý với tôi đó.” Tạ Ngọc Nam mang theo chiếc cặp đựng tài liệu, tăng thêm khí chất nghiêm túc trầm ổn của luật sư.

 

Thẩm Lệ cảnh giác nhìn Tạ Ngọc Nam, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cậu đồng ý chuyện gì với anh ta vậy?”

 

Thẩm Lệ mới quen biết Tạ Ngọc Nam, cô luôn cảm thấy Tạ Ngọc Nam không đứng đắn, vậy nên cô hơi lo lắng.

 

Nguyễn Tri Hạ nói: “Chuyện chính sự.”

 

“Chuyện gì cậu cũng giấu tớ.” Thẩm Lệ không vui bĩu môi.

 

Nguyễn Tri Hạ giúp Thẩm Lệ vuốt lại mái tóc rối: “Không phải, đợi tớ giải quyết xong chuyện của Tư Nguyễn, tớ sẽ kể hết với cậu.”

 

“Được rồi.”

 

Lúc này, Cố Tri Dân lại lên tiếng: “Tri Hạ, vụ kiện lần này em thắng rồi, nhưng nếu Tư Mộ Hàn kháng án thì sao?”

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, Tạ Ngọc Nam đã nói thay cô: “Tô Miên đã mang thai nằm viện rồi, anh ta còn kháng án được sao? Hơn nữa, với tình huống hiện tại của Tư Mộ Hàn, hoàn toàn không thích hợp để nuôi đứa bé.”

 

Cố Tri Dân cũng là đàn ông, đương nhiên anh có thể nhìn ra Tạ Ngọc Nam có ý với Nguyễn Tri Hạ.

 

Nhưng dù sao Nguyễn Tri Hạ và Tạ Ngọc Nam đã ở bên nhau lâu như vậy, giao tình giữa anh và Tư Mộ Hàn cũng không phải ngày một ngày hai, mặc dù giờ anh và Tư Mộ Hàn đang mâu thuẫn, nhưng anh vẫn cảm thấy Tạ Ngọc Nam đang cướp vợ của anh em mình.

 

Do đó, anh không hề có hảo cảm với Tạ Ngọc Nam.

 

Nhưng chuyện đã đến mức này, làm gì còn chuyện đúng sai? Tư Mộ Hàn sớm đã thành người dưng nước lã với Nguyễn Tri Hạ rồi.

 

“Anh đi trước, có chuyện gì em gọi cho anh.” Cố Tri Dân đến phiên tòa chỉ muốn xem kết quả như thế nào, dựa theo tình huống này, chắc chắn Nguyễn Tri Hạ sẽ thắng, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa.

 

Anh thấy Tạ Ngọc Nam không vui, vì vậy tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ.

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu với anh: “Tạm biệt.”

 

Cố Tri Dân làm động tác gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ, sau đó xoay người lên xe rời đi.

 

Cố Tri Dân đi rồi, Thẩm Lệ lại không muốn đi: “Tri Hạ, hay là tớ cùng cậu về nhà?”

 

“Tớ vẫn còn chuyện phải làm, cậu nên về nhà nghỉ ngơi đợi chân khỏe trước đã, không được để lại mầm bệnh đâu đó.” Thẩm Lệ đứng đó một lúc, Nguyễn Tri Hạ sợ cô mệt, dìu cô ngồi vào xe.

 

Tổn thương gân cốt phải mất 100 ngày mới khỏe, giờ Thẩm Lệ vẫn chưa nghỉ đủ hai tháng, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe mới được.

 

Tiễn Thẩm Lệ đi rồi, trước cổng tòa án chỉ còn lại ba người Nguyễn Tri Hạ, Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng.

 

Tạ Ngọc Nam nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tôi đưa em về, trên đường thuận tiện nói chút chuyện.”

 

Nguyễn Tri Hạ không có ý kiến gì, gật đầu xoay người định đi.

 

Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Lưu Chiến Hằng, có phải giờ anh hài lòng lắm không?”

 

Lưu Chiến Hằng ngước mắt nhìn cô, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

 

“Nhưng anh có thật sự vui vẻ không? Thấy tôi và Tư Mộ Hàn trở mặt thành thù, anh vui vẻ lắm sao?” Nguyễn Tri Hạ nhìn anh hỏi sâu xa.

 

Lưu Chiến Hằng mở miệng nhưng không nói gì.

 

Nguyễn Tri Hạ cười mỉa mai, xoay người ngồi vào xe, Tạ Ngọc Nam cũng theo lên xe.

 

Lưu Chiến Hằng nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt dần ảm đạm.

 

Anh vui không?

 

Không vui.

 

Có gì vui chứ?

 

Bắt đầu từ khi nào, trong cuộc đời anh chỉ còn biết so đo tính toán?

Bình Luận (0)
Comment