Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2812

Chương 2812:

 

Lúc này bảo vệ chạy tới.

 

“Vây ở chỗ này làm cái gì vậy?”

 

Sau khi bảo vệ đi đến thì liền đuổi tất cả phóng viên đi ra ngoài.

 

Sau khi đuổi phóng viên ra ngoài, bảo vệ chuẩn bị đi đến hỏi thăm Cố Mãn Mãn một chút.

 

Bảo vệ điều biết Thẩm Lệ xây dựng phòng làm việc ở đây, gần đây Cố Mãn Mãn đến xử lý chuyện của phòng làm việc, ra ra vào vào, bảo vệ cũng đều quen biết cô ấy .

 

Nhưng đứng từ phía xa xa đã nhìn thấy bộ dạng người sống chớ đến gần của Đào Triển Minh, bảo vệ không dám đến gần, đứng ở phía xa xa nói một tiếng: “Cô Cố, cô không sao đó chứ!”

 

“Không sao đâu, cảm ơn các anh nha!” Trên mặt Cố Mãn Mãn mang theo nụ cười, cất giọng nói.

 

“Không cần khách khí, có việc thì cứ tìm chúng tôi, chúng tôi đi trước đây.”

 

Sau khi bảo vệ đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Đào Triển Minh và Cố Mãn Mãn.

 

“Bọn… bọn họ đều đã đi rồi.” Cánh tay đang đặt ở trên lưng của cô vẫn còn chưa buông ra, Cố Mãn Mãn nói chuyện cũng hơi lắp bắp.

 

Cô ấy chưa từng cách một người đàn ông nào gần như thế.

 

Cho dù là anh trai em trai trong gia tộc, bình thường cũng sẽ không tiếp xúc thân mật như thế.

 

“Có thể đứng vững không?” Giọng điệu của Đào Triển Minh rất đứng đắn, trong giọng nói cũng không lạnh lùng như lúc nãy.

 

Nhưng mà Cố Mãn Mãn lại cảm thấy lời nói của anh ta nghe có vẻ như là đang trêu chọc cô.

 

Mặc của Cố Mãn Mãn liền đỏ lên, cũng không tranh cãi nữa, ấp a ấp úng nói: “Có thể.”

 

Lúc này Đào Triển Minh mới từ từ buông lỏng tay ra, giống như là đang xác định xem cô thật sự có thể đứng vững không, động tác buông tay ra hơi chậm một chút, mang đến cho người khác một loại ảo giác dịu dàng.

 

Tay của anh ta vừa mới rời đi thì Cố Mãn Mãn liền lập tức nhảy ra.

 

“Cảm ơn anh nha, lúc nãy…” Cô ấy vội vã sửa sang lại quần áo và tóc tai của mình, không ra thể thống gì cả.

 

Cố Mãn Mãn không chỉnh thì còn tốt, càng chỉnh thì lại khiến cho càng hỗn loạn hơn.

 

“Đừng nhúc nhích!” Đào Triển Minh nhịn không được lên tiếng kêu dừng.

 

Cố Mãn Mãn dừng lại động tác theo bản năng, không nhúc nhích mà giương mắt lên nhìn anh ta: “Hả?”

 

Đào Triển Minh đi đến trước mặt của cô ấy, lấy tay của cô ấy ra, tự mình đưa tay ra buộc tóc lại cho cô, cúi đầu nhìn thoáng qua dấu giày dưới ống quần của cô, sắc mặt lại trở nên khó coi.

 

Cố Mãn Mãn không thể đoán được trong lòng Đào Triển Minh đang suy nghĩ cái gì, thân thể cư0ng cứng cũng không dám động đậy, nói chung là sợ Đào Triển Minh thật sự tức giận, cô sợ mình mà không nghe lời của anh ta thì anh ta sẽ càng tức giận hơn.

 

Cô cũng không biết tại sao, chính là sợ Đào Triển Minh tức giận.

 

Đào Triển Minh không nói lời nào, cô cũng không dám nói chuyện.

 

Sau đó cô trố mắt nhìn Đào Triển Minh cúi người xuống nhẹ nhàng phủi phủi dấu giày dưới ống quần của cô.

 

Cơ thể của Cố Mãn Mãn cứng thành tảng đá, đừng nói là cử động, ngay cả hô hấp đều dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment