Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3042

Tư Mộ Hàn rất đẹp trai, gia thế thuộc hạng cực kì tốt, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi phía sau, nhưng chỉ riêng Nguyễn Tri Hạ lại lơ anh. Sau bao nhiêu năm canh cánh trong lòng, cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.

“Tổng giám đốc, ông cụ để lại lời nhắn cho anh, tối nay phải thu xếp chuyện của cô Tri Hạ xong. Ông ấy nói không muốn gặp cô Tri Hạ ở Hải Phòng vào ngày mai…” Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cần thận nói.

Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nheo mắt lại.

Cổ áo lộn xộn dưới cằm, rõ ràng anh không có bị gì, chỉ là không thể nhịn nuốt nước bọt xuống.

Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Tư Mộ Hàn kẹp điếu thuốc trên tay: “Tôi biết rồi.”

“Cô Tri Hạ…” Thư ký Quân do dự nói gì đó: “Tổng giám đốc cần phải giải quyết Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cẩn thận nói.

Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nheo mắt lại.

Cổ áo lộn xộn dưới cằm, rõ ràng anh không có bị gì, chỉ là không thể nhịn nuốt nước bọt xuống.

Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Tư Mộ Hàn kẹp điếu thuốc trên tay: “Tôi biết rồi.”

“Cô Tri Hạ…” Thư ký Quân do dự nói gì đó: “Tổng giám đốc cần phải giải quyết Thư ký Quân gõ cửa bước vào, cúi đầu cần thận nói.

Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nheo mắt lại.

Cổ áo lộn xộn dưới cằm, rõ ràng anh không có bị gì, chỉ là không thể nhịn nuốt nước bọt xuống.

Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Tư Mộ Hàn kẹp điếu thuốc trên tay: “Tôi biết rồi.”

“Cô Tri Hạ…” Thư ký Quân do dự nói gì đó: “Tổng giám đốc cần phải giải quyết tốt.

Bất chợt, bầu trời trở nên u ám, cơn mưa lớn ập xuống ngay sau đó, Tư Mộ Hàn giật mình định hình lại.

“Lâm Tiến Quân, tất cả các cuộc họp và phỏng vấn buổi chiều hủy bỏ hết cho tôi, việc nào không thể hủy thì dời sang ngày mai. Tôi muốn lịch của chiều hôm nay và sáng ngày mai trống.” Bây giờ Tư Mộ Hàn chuẩn bị rời khỏi công ty, dặn dò xong, anh nhanh chóng lái xe về biệt thự.

Khi vừa trở về biệt thự, cả người anh đã ướt đẫm, Tư Mộ Hàn cau mày, đi vào trong phòng khách, lẳng lặng bước vào phòng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, rồi đi đến phòng của Nguyễn Tri Hạ.

“Tri Hạ, em ở nhà có làm cái gì không?” Căn phòng yên tĩnh, Nguyễn Tri Hạ giữ lại sự im lặng.

Tư Mộ Hàn nhẹ giọng nói: “Tri Hạ, tôi biết em bây giờ không muốn gặp mặt tôi, nhưng chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ em lại muốn xa cách sao?”

“Tư Mộ Hàn, anh hỏi tôi muốn cái gì? Chẳng lẽ anh không biết tôi muốn gặp ai sao?” Nguyễn Tri Hạ nói nhẹ nhàng.

“Nguyễn Tri Hạ, bây giờ em vẫn còn nghĩ về Lê Quốc Nam sao? Người nhà họ Lê sẽ không đồng ý cho em và anh ta ở cùng nhau đâu.

Đừng có ngốc nữa…”

“Giờ cho dù người nhà họ Lê không đồng ý, người nhà Tư các chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ em lại muốn xa cách sao?”

“Tư Mộ Hàn, anh hỏi tôi muốn cái gì? Chẳng lẽ anh không biết tôi muốn gặp ai sao?” Nguyễn Tri Hạ nói nhẹ nhàng.

“Nguyễn Tri Hạ, bây giờ em vẫn còn nghĩ về Lê Quốc Nam sao? Người nhà họ Lê sẽ không đồng ý cho em và anh ta ở cùng nhau đâu.

Đừng có ngốc nữa…”

“Giờ cho dù người nhà họ Lê không đồng ý, người nhà Tư các về với anh? Một người chỉ có thể khiến tôi trốn tránh suốt?” Vừa lúc nãy anh muốn tiến lên một bước cầm lấy cánh tay của Nguyễn Tri Hạ, nhưng nhờ lời nói của cô, Tư Mộ Hàn cảm giác giống như trái tim đang đập nhanh bị một cây gậy đập vào, đau đớn vô cùng.

Nụ cười vừa trưng ra bị dập mất trong tích tắc, anh sải bước đi tới, bất chấp ôm Nguyễn Tri Hạ vào vòng tay mình. Đôi môi nóng bỏng của anh dán lên môi cô một cách bừa bãi, vẻ ngoài hung ác khiến Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lúc, anh dùng răng ngấu nghiến môi cô.

Mãi cho đến khi cảm giác đau đớn lên đến não, Nguyễn Tri Hạ mới chợt tỉnh táo lại, cô dùng hai tay vỗ mạnh vào ngực người đàn ông này, Tư Mộ Hàn không vì thế mà buông tay ra, ngược lại càng siết chặt hơn. Cô thậm chí không thể cử động, cô chỉ có thể ngẩấng đầu lên, buộc phải chịu đựng sự điên cuồng của Tư Mộ Hàn.

Chỉ đợi người đàn ông tỉnh lại mới buông tay cô ra. Nguyễn Tri Hạ dùng hai tay đẩy Tư Mộ Hàn ra, che miệng lại, lùi ra sau hai bước.
Bình Luận (0)
Comment