Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3344

Chương 3344:

“Nhìn anh làm gì, em lo lắng cho Tư Mộ Hàn đến vậy à?” Động tác của Nguyễn Tri Hạ rõ ràng như vậy, Nguyễn Kiến Định bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho buồn cười.

“Anh trai, bây giờ là lúc tập đoàn Sunrise gặp khó khăn, rất nhiều người muốn nhảy vào chia một chút lợi. Mà ông cụ Chánh lại xảy ra chuyện như thế nữa, cho dù một người bạn bình thường của em gặp phải chuyện như thế thì em cũng sẽ lo lắng mà thôi…

Cô càng nói càng cúi thấp đầu.

Cô còn lầm bầm vài câu trong miệng, Nguyễn Kiến Định thấy cô sắp vùi đầu vào giữa hai chân rồi nên nắm cổ áo cô kéo dậy: “Nếu em chỉ xem cậu ta là một người bạn bình thường thì bây giờ nhìn thẳng vào mắt anh, nói lại một lần nữa xem nào”

“Anh! Anh đã biết rõ rôi còn cố ý hỏi nữa, em mặc kệ đấy, dù sao em chỉ xem đó là bạn bè bình thường. Ngày mai em sẽ lại đến, nếu anh còn nhìn em bằng ánh mắt đó thì em, em, em sẽ khóc cho anh xeml” Nguyễn Tri Hạ thẹn quá hóa giận, cổ áo phía sau vẫn còn bị Nguyễn Kiến Định nắm lấy, gương mặt cô hiện lên sự lúng túng, cuối cùng ăn vạ với anh trai mình.

“Anh có nói không cho em đi à!

Đứa nhỏ này cả ngày không học chuyện tốt, chỉ giỏi học mấy trò không đứng đắn!” Nguyễn Kiến Định cốc đầu cô một cái, anh ta bị cô chọc cho bật cười, trước giờ anh ta còn chưa thấy em gái mình khóc lóc ăn vạ như thế này.

“Cảm ơn anh, em đảm bảo sẽ không có lần sau, em ở cùng anh mới thế này thôi, em ra ngoài là lợi hại lắm đấy nhé!” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, cô vuốt lại ống tay áo cho Nguyễn Kiến Định, vẻ mặt oan ức vừa rồi đã được thay thế bằng vẻ hài lòng.

“À đúng rồi, vừa nãy ở phòng bệnh anh nói chuyện với Mộ Hàn cái gì mà hợp tác ấy, là nhà họ Trần bắt đầu bày trò à? Sao anh không giúp anh ấy một chút?” Cô dậy hơi muộn nên chỉ nghe được vài câu, còn nghe lúc rõ lúc không, bây giờ trong đầu cô khá rối.

“Vẫn chưa gả đi mà cùi chỏ đã đưa ra ngoài rồi. Chuyện này em không cần lo, nếu Tư Mộ Hàn không giải quyết được những chuyện này thì anh cũng không đồng ý gả em cho cậu ta đâu, cứ yên tâm ở nhà chơi với Hướng Minh đi” Nguyễn Kiến Định lại vươn tay muốn cốc đầu cô.

“Em nào có như vậy, em chỉ có hơi lo lắng thôi. Dù sao, nếu tập đoàn Sunrise không còn thì người thứ hai nhà họ Trần muốn đối phó chắc chắn là nhà họ Diệp chúng ta. Anh, anh phải cẩn thận một chút, em vẫn luôn cảm thấy nhà họ Trần không chịu để yên như thế đâu”Rõ ràng họ đã che giấu nhiều năm như vậy mà không hề bị bại lộ, thậm chí mọi người còn sống chung hòa hợp, sao có thể tự nhiên làm ra chuyện không muốn sống như thế.

“Em yên tâm, anh hiểu, em về nghỉ ngơi trước đi: Sau khi đưa Nguyễn Tri Hạ vê nhà thì Nguyễn Kiến Định lại đến công ty lần nữa, vẫn còn rất nhiều việc chờ anh ta xử lý, anh ta cần phải nhanh lên.

Trong phòng bệnh tại bệnh viện, Tư Mộ Hàn gọi ông Giang đến chăm sóc ông cụ Tư, anh suy nghĩ một lát quyết định quay lại công ty, anh cũng gọi Lâm Tiến Quân đến.

“Chủ tịch, anh tìm tôi à?” Giữa đêm bị gọi đến, Lâm Tiến Quân vừa đi vừa than thở nhưng khi đứng trước mặt Tư Mộ Hàn thì không có biểu hiện nào, anh ta yên lặng đứng một bên chờ đợi.

“Tôi nhớ đã từng bảo anh đi điều tra mấy đứa con cháu của Liễu Tường Minh, có tra ra được cái gì không?” Nếu nhà họ Trần đã hợp tác với Liễu Tường Minh, vậy nên bây giờ bắt đầu với ông ta là cách tốt nhất.

“Liễu Tường Minh có ba đứa con trai và năm đứa cháu, nhưng đám người này cả ngày ăn uống chơi gái đánh bài, việc xấu đầy mình. Một số người trong số họ còn có nghi ngờ sử dụng chất kích thích. Vào thời điểm tôi điều tra bọn họ cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ, nếu ngài cần tôi sẽ lập tức mang đến” Những thứ này đều được anh ta thu thập vào nửa năm trước, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến.

Tư Mộ Hàn gật đầu cho Lâm Tiến Quân mang đến, anh hơi nhếch môi, ý cười hiện lên gương mặt. Nửa năm trước anh định đối phó với đám người Liễu Tường Minh cho nên bảo Lâm Tiến Quân đi điều tra vài thứ, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng.

Không lâu sau Lâm Tiến Quân đã quay lại, anh ta cầm theo ba tập hồ sơ dày cộm, Tư Mộ Hàn lật xem một chút, đúng như dự đoán của anh, cả nhà họ Liễu ngoại trừ lão già Liễu Tường Minh ra thì không một kẻ dùng được, nào là ngu ngốc như lợn, nào là độc ác nham hiểm.

Bình Luận (0)
Comment