Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3539

Chương 3539:

Nói xong, Nguyễn Kiểm Định cười nhẹ hai tiếng, tay đặt lên ngực thở hổn hển hai tiếng, tiếp theo nói: “Tư Mộ Hàn, ông ngoại của tôi là công tước Otto.”

Người này, không cần phải nói là Tư Mộ Hàn, chỉ cần là người có để ý đến tin tức tài chính và kinh tế một chút thì ai cũng biết đến vị công tước này. Quyền lực của người đàn ông này gần như có thể so sánh với nữ vương, gia tộc của ông ta đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, khó mà có thể đánh giá được. Có người như thế chống lưng, thì cho dù có mấy cái Dương Minh Hạo đi nữa, có lẽ cũng không thể cản bước bọn họ được. “Như thế thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Chẳng qua là còn có một điều nữa, có lẽ trong tay Dương Minh Hạo còn có thứ gì đó có thể cứu được Dương Thừa Húc. Sau khi anh đi không bao lâu, Dương Minh Hạo đã tự đưa con trai lên máy bay, cụ thể là đi đâu thì tạm thời tôi còn chưa rõ. Còn có một chuyện nữa, rất có thể Dương Minh Hạo cũng biết chỗ của Lê Quốc Nam là ở đâu. Hơn một tháng trước, Trần Mộc Châu căn bản không có năng lực để một mình cứu được Lê Quốc Nam, trừ phi lúc đó cô ta và Dương Thừa Húc đã cấu kết với nhau, cũng chỉ có Dương Thừa Húc mới có thể biết trước được tin tức để chuẩn bị sẵn dưới đáy vực cứu người…”

Tư Mộ Hàn nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu phân tích với Nguyễn Kiến Định. “Cậu nói có lý, tóm lại, trước hết tôi sẽ để cho người đi tìm Dương Thừa Húc trước.” Dương Thừa Húc này là một người có vai trò tương đối quan trọng, tìm được anh ta thì coi như đã nắm được đuôi của Dương Minh Hạo, chuyện này coi như sẽ trôi qua trong yên bình một khoảng thời gian.

Một lúc sau, Nguyễn Kiến Định sờ cằm mình, hỏi: “Tôi có một vấn đề. Rốt cuộc là Tri Hạ đã làm thế nào để thoát khỏi vòng vây của cậu thế?”

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn có hơi lạ. Cho dù Tư Mộ Hàn không có nhạy cảm và cảnh giác như trước kia, nhưng rốt cuộc là Nguyễn Tri Hạ đã làm thế nào để có thể tránh khỏi tai mắt của Tư Mộ Hàn, rời khỏi Hải Phòng? Đây cũng là một vấn đề cần được giải đáp. “Tôi chưa rõ lắm. Chỉ có điều, tôi thiên về suy nghĩ có người đưa cô ấy đi. Có lẽ không đi đường cho người bình thường, vì cả sân bay và nhà ga đều không có tin tức gì. Nếu như chỉ có một mình Tri Hạ thì cô ấy sẽ không né tránh giỏi như vậy.” Điều ấy đã khiến Tư Mộ Hàn canh cánh trong lòng một thời gian dài. Rốt cuộc là ai mà có thể thần không biết quỷ không hay đưa Nguyễn Tri Hạ đi khỏi nơi này dưới mí mắt mình chứ?

Lỡ như người này là kẻ địch của mình, thì đúng là khó lòng phòng bị… “Trước tiên cứ để người đi tìm con bé đã. Còn có một tuần nữa, tôi đi thảo luận với công tước Otto một chút, nên kìm hãm Dương Minh Hạo thế nào.

Sốt ruột cũng vô dụng. Nguyễn Kiến Định thở dài, ngồi nghỉ một lúc lâu như vậy, anh ấy cũng đã lấy lại sức, bèn vịn vào vách tường đứng lên, bước chân vô lực tiến về phía trước. “Đã trễ thế này rồi, cho dù anh không nghỉ ngơi, thì công tước Otto chắc cũng ngủ rồi. Để ngày mai đi đi, huống hồ bây giờ anh còn cần bác sĩ.” Vốn không muốn nhắc nhở, nhưng bây giờ còn chưa tìm ra được Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn cũng mềm lòng hơn một chút, bấm cái nút gọi bác sĩ ở đầu giường, rồi đẩy xe lăn ra ngăn trước cửa phòng bệnh.

Hai người giằng co một hồi, Nguyễn Kiến Định thở hắt ra một hơi, cười lắc đầu. Sau đó, anh ấy quay lại ngồi trên giường: “Cậu nói cũng đúng, cứ để cho bác sĩ xem xem rốt cuộc tôi bị làm sao.

Chẳng qua là lên cơn sốt cao một chút thôi mà lại khiến anh ấy suy yếu đến tận bây giờ, có thể thấy không phải bác sĩ trước kia có vấn đề, mà tình trạng của anh vốn không bình thường.

Bác sĩ tới rất nhanh, rồi túm năm tụm ba thì thầm. Đèn chân không sáng loáng treo trên trần phòng, Nguyễn Kiến Định nằm ở trên giường, nhằm hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Bây giờ anh ấy chẳng khác gì miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết.

Kiểm tra tốn rất nhiều thời gian, rút máu, xét nghiệm, đủ các công đoạn loay hoay trên người Nguyễn Kiến Định. Một khoảng thời gian dài trôi qua, ngay lúc Nguyễn Kiến Định cho rằng mình sắp ngủ gật rồi, thì nhóm bác sĩ luôn xì xào bàn tán bên tai anh cuối cùng cũng thống nhất được biện pháp điều trị. “Bây giờ ngoại trừ vết thương trên người anh còn chưa khỏi hẳn, thì thân thể không có chứng bệnh gì khác. Mặc dù có hơi yếu một chút, nhưng mà anh không hề bị bệnh. Chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì mười ngày nửa tháng nữa là có thể khôi phục bình thường.”

Lời này khiến cho Nguyễn Kiến Định rất kinh ngạc. Thân thể của mình nên anh ấy biết rất rõ, cả người không có chút sức nào, trước đó anh ấy cũng từng nghi ngờ, có phải là có người giở trò không. Không ngờ chỉ là vì quá mệt do bị sốt. “Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Khóe miệng anh kéo ra một nụ cười, Nguyễn Kiển Định nâng tay trái lên che ánh sáng đèn lại. “Đi ra ngoài trước đi.” Tư Mộ Hàn nhướng mày, không để bác sĩ nói tiếp, đã phẩy tay bảo bọn họ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment