Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3560

Chương 3560:

Chỉ có khi biết được chỗ nào cô mới có thể nghĩ cách tự vạch ra nên đi theo đường nào mới có thể cứu người ra khỏi đó.

“Được , đi thôi.” Trần Mộc Châu đồng ý không chút do dự nào , cô ta khẽ gật đầu rồi mở miệng trả lời cô.

Nguyễn Tri Hạ đi theo phía sau cô ta , hai tên vệ sĩ một trước một sau đi theo bên cạnh cô và Trần Mộc Châu , hoàn toàn chặt đứt kế hoạch bắt cóc con tin của cô. Cô vừa đánh giá Trần Mộc Châu vừa chú ý tới hai tên vệ sĩ bên cạnh mình , Nguyễn Tri Hạ nhìn trong chốc lát rồi hơi nhướng mày lên.

Tuy Trần Mộc Châu đã che đậy vô cùng tốt nhưng đã bị thương dù sao cũng gặp nhiều trở ngại. Cho dù cô ta có cố gắng khống chế tới mức nào , độ cong của hai chân khi bước về phía trước và khi chạm chân xuống đất đều sẽ thay đổi , nhìn dáng vẻ này có lẽ là bị thương ở đầu gối , hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng.

Quả nhiên người nọ nói không sai , nhiều ngày như vậy rồi , đây cũng coi như là một tin tức tốt duy nhất cô được biết từ sau khi đi tới đây.

Ngồi trên xe , Nguyễn Tri Hạ yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe một lát. Trong xe vẫn còn sót lại mùi máu tươi và mùi thuốc nhàn nhạt , Nguyễn Tri Hạ cẩn thận ngửi một chút , một lần nữa khẳng định được suy nghĩ Trần Mộc Châu quả thật đã bị thương lại không hề nhẹ chút nào , khóe miệng cô hơi nhếch lên.

“Tôi có chút chuyện vô cùng tò mò , không biết cô Nguyễn đây có sẵn lòng giải đáp những thắc mắc này của tôi được không?” Ngồi ở trên xe quả thật vừa vô vị vừa nhàm chán , Nguyễn Tri Hạ uể oải dựa vào cửa sổ xe ngắm cảnh bên ngoài , gương mặt của cô lúc ẩn lúc hiện , mái tóc đen dài khẽ tung bay theo gió.

Không biết cô ta rốt cuộc lại nảy ra ý tưởng kỳ quái nào nữa , Nguyễn Tri Hạ không nói gì , đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm từng động tác của cô ta.

“Cô không nói gì tôi sẽ xem như cô đã đồng ý rồi nhé.” Cô ta đưa tay cầm lấy cốc nước trước mặt lên nhấp một ngụm , ý cười trên mặt Trần Mộc Châu không hề giảm đi , mở miệng tiếp tục hỏi thêm: “Tôi rất tò mò cô đã dùng cách gì để yên lặng không chút động tĩnh nào tới được nơi này , ngay cả Mộ Hàn cũng bị cô che mắt.”

Một cô chủ ngay cả trói gà cũng không chặt tay , lúc trước cô ta vốn không thể ngờ được rằng có thể lừa được cô qua đây. Thật không ngờ , vậy mà Nguyễn Tri Hạ lại cho cô ta một bất ngờ , có thể thoát khỏi sự kiểm soát chặt chẽ của Tư Mộ Hàn , yên lặng không dấu vết từ Hải Phòng chạy tới tận nơi này , thật sự khiến cô ta phải mở rộng tầm mắt rồi.

“Tôi tới đây bằng cách nào không quan trọng , cô chỉ cần biết tôi đã tới được đây nhưng không hề để bất cứ ai phát hiện ra là được.” Nguyễn Tri Hạ ngồi trong xe thật ra nghìn lần chán ghét phải ngồi gần Trần Mộc Châu như thế này. Người phụ nữ này điên lên thì ngay cả chính cô cũng sẽ không buông tha , ai biết được khi nào cô ta sẽ ra tay với cô. Cũng có khả năng anh Nam c ăn bản không hề ở trong tay cô ta , cô ta chỉ đang lừa gạt người khác mà thôi…

Suy nghĩ như vậy đã hiện lên vô số lần trong tâm trí cô nhưng lại bị cô đè nén vô số lần. Chỉ cần có một chút hy vọng , bất luận có ra sao cô cũng đều phải bắt lấy , đây là món nợ của cô , chỉ cần cô còn sống sẽ bất chấp làm tới cùng.

“Nơi chúng ta sắp tới tên là ngôi làng Sunshine , tới đây nhiều ngày như vậy rồi , hẳn cô đã biết tới chỗ đó nhỉ.” Cái gì cũng không thể moi được khiến Trần Mộc Châu cảm thấy mất hứng vô vị. Sau khi nói câu này xong thì rũ cả người cô ta ghé vào bên cửa sổ hóng gió , không nói gì thêm nữa.

Mắt của Nguyễn Tri Hạ hơi lóe lên một chút , chỗ được gọi là ngôi làng Sunshine quả thật cô đã biết đến , thậm chí toàn bộ người trong thị trấn nhỏ này đều rất quen thuộc. Ngôi làng đó là nơi sản xuất thuốc vô cùng nổi tiếng , toàn bộ người trong thị trấn này đều coi việc được tới nơi đó làm việc là một điều vô cùng vinh hạnh.

Khu sản xuất thuốc ở ngoại thành , Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ vừa đưa mắt nhìn ra ra từ hôm qua mà thôi bởi vì thời gian cô có không nhiều lắm , thêm nữa cô cũng không ngờ vậy mà Trần Mộc Châu có thể đưa người tới nơi này để giấu. Cho nên căn bản cô không tìm hiểu quá kỹ…

Đi qua thêm mấy con đường nữa , Nguyễn Tri Hạ thấy xe đã đi thêm khoảng bảy tám cây số , rất lâu sau mới chậm rãi dừng lại. Bốn phía im ắng hoàn toàn chứ không hề náo nhiệt như ngày hôm qua lúc cô tới đây. Trên chiếc cửa cách đó không xa treo một tấm bảng.

Một chữ “Châu” rất lớn khắc trên cửa , không nghi ngờ gì nữa , phòng làm việc điều chế thuốc kia chính là đích đến của chuyến đi lần này giữa hai người họ.

Bình Luận (0)
Comment