Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3584

Chương 3584:

“Không còn kịp nữa , tôi không cãi cọ với anh. Trước tiên tôi nghe anh đã , nhưng đừng quên nếu Lê Quốc Nam tỉnh lại thì cũng có nghĩa là thân phận của anh sẽ bị phát hiện.” Ánh mắt của Trần Mộc Châu tràn đầy quyết tâm , thời gian hợp tác giữa cô và Vũ Tuyết Ngọc không thể nói là dài , nhưng cũng hiểu biết người đàn ông này ở một mức độ nhất định. Anh ta là một người rất thù dai , dồn hết tâm huyết vào việc báo thù , nếu là có ai cản trở anh ta thì chắc chắn sẽ bị anh ta báo thù.

Xem ra hợp tác với loại người như thế này vào giai đoạn này sẽ tốt nhiều hơn xấu , nhưng khó nói sau này anh ta sẽ làm những chuyện gì.

Qua lần này , xem ra cần phải nghĩ cách để khống chế Vũ Tuyết Ngọc , người này khi không bị khống chế có mức độ nguy hiểm quá cao.

“Đi trước đi , nhớ kỹ đem Nguyễn Tri Hạ mang lên , tôi trong xe chờ ngươi.” Liế m liế m răng hàm , Vũ Tuyết Ngọc đứng lên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Tri Hạ , chọc chọc cằm của cô , “chậc chậc” hai tiếng , đánh giá một lúc rồi mới mỉm cười quay người rời đi.

Nguyễn Tri Hạ không hề phản kháng. Cô cúi thấp đầu , che đậy cảm xúc ở trong mắt. Nghe lâu như vậy , nếu cô còn không biết hai người này đang định làm gì thì uổng công cô ở bên cạnh Tư Mộ Hàn và anh trai rồi.

Tuyệt đối không thể cho bọn họ tiêm cho anh Nam thứ thuốc nguy hiểm đến tính mạng con người như vậy. Anh Nam biết thân phận của người đàn ông kia , chỉ cần có thể tỉnh lại , trở về báo tin , chắc chắn Mộ Hàn sẽ tới cứu cô. Vũ Tuyết Ngọc đã có thể nghiên cứu ra thứ thuốc như thế , chưa hẳn người khác không nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải được…

Cô suy nghĩ thật nhiều chuyện nhưng toàn thân trên dưới không hề để lộ ra một chút kẽ hở.

Trần Mộc Châu nhìn cô một cái , khẽ cười một tiếng rồi đi ra ngoài: “Đưa người ra ngoài cho tôi!” Nói rồi cô ta biến mất tại góc rẽ.

Mắt thấy vệ sĩ đã đi vào , Nguyễn Tri Hạ khẽ cắn môi , bảo vệ cơ thể Lê Quốc Nam , nước mắt từ trong nước mắt chảy ra.

“Các anh… Các anh giúp tôi chút được không , chờ tôi , chờ tôi một chút. Tiêm , tiêm thuốc cho anh Nam xong tôi sẽ tự đi…”

Ba người đàn ông to lớn vây quanh , một người trong số đó cười “phì” một tiếng: “Cô muốn đợi à , cô cảm thấy cô chủ sẽ để cho hai người như vậy à!”

Nói rồi họ đi lên phía trước , không quan tâm đến Nguyễn Tri Hạ mà kéo cánh tay cô dắt đi.

Đúng lúc này Chu Văn đi tới , tuy bọn vệ sĩ này rất khinh thường cô ta. Nhưng dù gì cô ta cũng là người đi theo Vũ Tuyết Ngọc , vệ sĩ vẫn tương đối kiêng kị cô ta , thấy cô ta tới thì hơi dừng lại , lực kéo giảm đi rất nhiều.

“Cứ để đợi một lát đi , tôi tiêm rất nhanh.” Dè dặt nói với một vệ sĩ xong , Chu Văn nhanh chóng ngồi xổm ở bên cạnh Lê Quốc Nam , tay cầm kim tiêm run lẩy bẩy , cúi đầu run rẩy vì sợ hãi.

Vệ sĩ khó chịu nhìn dáng vẻ nhát gan sợ sệt này của cô ta , nhưng nghĩ một lát rồi thả tay , lui về sau hai bước.

“Phiền cô tiêm thuốc này lên người tôi được không , hẳn cô cũng biết rõ hiện tại tình trạng cơ thể anh ấy như thế nào , tiêm thuốc này vào không biết có bị gì không!” Thừa dịp Chu Văn đang loay hoay chuẩn bị thuốc tiêm , Nguyễn Tri Hạ tiến lại gần tại cô ta , nói với tốc độ thật nhanh.

Vệ sĩ còn đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm , Nguyễn Tri Hạ không dám làm gì quá. Cô nhích nhích cánh tay , cánh tay trắng nõn đặt ở bên cạnh tay của Lê Quốc Nam , có cơ thể của Chu Văn ngay trước mắt , vệ sĩ căn bản không thấy rõ rốt cuộc cô ta tiêm vào cánh tay nào.

“Có thể sẽ mất mạng đấy , cô có chắc không?” Bắt cô ta tiêm vào người khác thứ đồ vật điên khùng này , Chu Văn gần như đang đứng ở bờ vực sụp đổ. Lê Quốc Nam còn đang hôn mê , cô ta còn có thể tự thôi miên mình , nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn còn là một người sống đàng hoàng , cô ta không dám.

“Cô Văn , tôi xin cô , nếu tiêm cho tôi thì tôi còn có thể sống , nếu tiêm cho anh ấy thì anh ấy sẽ chết mất!”

Mắt thấy vệ sĩ ngo ngoe rục rịch , sắp hết kiên nhẫn rồi , Nguyễn Tri Hạ dứt khoát giúp đỡ Chu Văn một chút. Một tay khác dùng sức đẩy cô ấy , kim tiêm sắc nhọn đâm vào da thịt khiến cô theo bản năng run lên một chút , nhắm mắt lại , sắc mặt trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment