Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4126

Chương 4126:

thâm tím đen, hai mặt tiếp xúc với mặt đất mờ mịt vẫn có máu đỏ sãm chảy ra, ở hai chỗ đế dày tiếp xúc vẫn có dầu vết máu mờ mờ chảy ra, một chân đạp của người đó đúng là dùng sức không chút lưu tình.

“Đùi của tôi bị thương rất nặng, nếu như không có thuốc rất có thể mấy ngày sau tôi sẽ chết ở đây, có thùng thuốc không, có thể lấy cho.

tôi chút thuốc chứ?” Người đứng ngay góc đối diện trước mặt tôi nhìn bộ dạng không đáng sợ cho lắm, Hứa Minh Ngọc cân nTư Một hồi, bà †a bịt chặt vết thương ngay chỗ đùi, cẩn thận tỉ mỉ nói.

“Không có sự đồng ý, tôi không thể đưa bất kỳ thứ gì cho bà, thưa bà, bà biết được chuyện gì, tốt nhất là nên nói ra đi, chỉ cần bà đem những gì mình biết nói ra rõ ràng, tôi sẽ dẫn bà rời khỏi nơi này dẫn bà đi bệnh viện.” Giọng nói của người người đàn ông này không có chút cảm xúc, giông một người được lập trình sẵn, có nề nếp đem những gì mình cần nói cần làm đều xử lý tốt hết.

“Nhưng nếu như không có thuốc tôi rất có thể sẽ chết, tôi chết rồi, thứ các người muốn biết sẽ không thể hỏi ai được nữa!” Đối mặt với người đàn ông này, Hứa Minh Ngọc ngược lại không cảm thấy căng thẳng, bỏ đùi xuống, còn nhẹ nhàng nhích qua một chút, trừng mắt nhìn anh ta.

“Thưa bà, rất xin lỗi, bà không nói tôi không thể lấy bất cứ thứ gì cho bà, chỉ cần bà khái báo hết thảy những gì mình biết…”

Vừa nghe thấy khẩu khí này, Hứa Minh Ngọc nổi đóa cắt ngang lời anh ta nói, quyết định vẫn là tự mình tĩnh dưỡng vậy, để thách thức điều tưởng như không thể này, có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, và không ai biết trong lòng của người đàn ông này đang nghĩ gì!

Cơn đau giờ đã trôi qua rồi, Hứa Minh Ngọc nhắm mắt lại mồ hôi trên trán không ngừng tuôn rơi, chân bà ta đau đến mức đầu óc rối tung cả lên, chân bà ta đau thế này, muốn tự mình chạy cũng không được, chỉ sợ bà ta chưa chạy được bao xa đã bị bắt lại rồi!

Hậu quả của việt bỏ trốn rồi bị bắt lại, nhất định sẽ không tốt hơn bây giờ, đến lúc đó bà ta sẽ phải đối mặt với tình trạng như thế nào.

cũng không biết nữa.

“Bà nghĩ ngơi cho tốt đi, hai tiếng sau tôi lại quá, hy vọng đến lúc đó cô có thể khai báo rõ ràng hết thảy mọi chuyện.” Người đàn ông thấy bà ta không nói chuyện, thấp giọng nói một tiếng, dặn dò xong mới quay lưng rời đi.

Hứa Minh Ngọc không có trả lời, chỉ là bĩu môi quay đầu đi, sắc mặt trằng bệch, nhìn qua tình huống hiện tại thật sự là không tốt.

Đợi người đàn ông đó rời đi, quanh người không có tiếng động, vốn dĩ Hứa Minh Ngọc vẫn luôn nhắm mắt giờ mở to mắt ra, đánh giá xung quanh, ở đây là một nơi khá trống trải, có ren che khuất tâm nhìn, liếc.

mắt nhìn một cái cơ bản là không thể thấy hết toàn bộ, tất cả nguồn sáng đều đến từ bóng đèn trên đỉnh đầu, nhìn bốn hướng cũng không có của số nào khác, kết hợp lại, nơi này lạnh lẽo như muốn lấy mạng người ta, Hứa Minh Ngọc phán đoán, bản thần mình rất có thể đang ở.

dưới đất, mà độ sâu này, không phải là căn hầm bình thường có thể có được, bà ta rất có thể đang ở tránh nạn nào đó.

Nếu như thật sự là vậy, muốn chạy thì đúng là một chuyện rất khó khăn, nơi tránh nạn, thương được xây ở những nơi tương đối hẻo lánh, hơn thế nữa một số sẽ rơi vào tình trạng bị bỏ hoang, không ai có thể tìm được nơi này cả.

Vừa suy nghĩ vừa âm thầm tự giận mình, có thể là do một chân vừa rồi, khiến cho người canh chừng cho rằng bà ta không còn khả năng bỏ trốn. cho nên ngược lại không có trói cô, cho cô một không.

gian hoạt động nhất định.

Trần Mộc Châu không nhất định có thể dẫn người tìm được đến chỗ này, chí ít là trong thời gian ngắn không thể, nhưng nhóm người bắt bà ta thì lại không cho bà ta nhiều thời gian, cho nên cần phải trốn, chỉ có thể tự bà ta nghĩ cách thôi, hơn nữa cần phải nhanh chóng trốn ra mới được.

Bên này Hứa Minh Ngọc đang đau đầu nghĩ cách chạy trốn, Trần Mộc Châu vẫn còn đang mê man, được trợ lý Bình đưa về khách sạn, sau khi sắp xếp xong, phái mấy người canh giữ bên cạnh, liền dẫn những người con lại quay về tập đoàn, giải tán nhóm, tự mình vội vàng đi về hướng văn phòng của Chủ tịch.

Bình Luận (0)
Comment