Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 824



Tuy rằng giọng điệu của cô ta vẫn cực kỳ lễ phép khách sáo như cũ, nhưng trong đó lại tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

Trước đây Nguyễn Tri Hạ từng nghe Lưu Chiến Hằng nhắc đến, anh ta nói phòng khám và điều trị của anh ta rất nhỏ, nếu cô không có việc gì có thể đi tìm anh ta.

Bây giờ xem ra, có lẽ Lưu Chiến Hằng khá là bận, tìm anh ta khám bệnh còn phải hẹn trước nữa.

“Nếu như anh ấy rất bận thì thôi vậy, dù sao cũng không có chuyện gì gấp.” Cô chỉ là tiện đường đến đây xem thử thôi, nếu Lưu Chiến Hằng đang bận, cô cũng không ở lại lâu làm gì.


Cô lễ tân nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này, bên trong truyền đến một trận tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đang đi ra với hai người khác từ bên trong.

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trung niên, bên cạnh người phụ nữ trung niên là một bé trai cỡ mười mấy tuổi.

Có lẽ là cha mẹ dẫn con đi khám bác sĩ tâm lý.

Lưu Chiến Hằng vừa nâng mắt đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, anh ta giật mình rất rõ ràng, nói gì đó với vị phụ huynh kia, sau khi dặn dò trợ lý tiễn họ thì nhanh chóng bước tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.

Lưu Chiến Hằng đi đến trước mặt cô, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Sao đột nhiên lại đến tìm tôi vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Cô lễ tân nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Lưu Chiến Hằng, lập tức choáng váng.

Bác sĩ Lưu trẻ tuổi có triển vọng, cũng không phải độc thân?

Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, Lưu Chiến Hằng đã đưa tay nắm lấy vai cô: “Chúng ta vào bên trong.”
Nguyễn Tri Hạ không quen anh ta làm như thế, vào trong văn phòng của anh ta cô lập tức lui về sau, gạt cánh tay đang ôm lấy vai mình xuống.

Lưu Chiến Hằng cũng không để ý, rót cho cô một ly nước ấm.

“Cám ơn.” Nguyễn Tri Hạ nhận lấy nước: “Thật ra tôi......!Chỉ là đi ngang qua nên muốn tới nhìn thử mà thôi.”
Lưu Chiến Hằng giống như không để ý hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài ăn cơm với bạn.” Lời nói nửa thật nửa giả.

Bây giờ Nguyễn Tri Hạ không có bao nhiêu bạn, Lưu Chiến Hằng đoán một lần đã đúng: “Với cô Thẩm?”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Ừm.”
Cô vươn tay cầm ly nước, ngón tay vẽ tới vẽ lui lên trên, dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi.

Lưu Chiến Hằng bình tĩnh quan sát cô, Nguyễn Tri Hạ ở trước mặt người mà cô tin tưởng sẽ không nói dối, cũng sẽ không che giấu nhiều cảm xúc của mình.

Lưu Chiến Hằng ngồi xuống đối diện cô, giọng điệu thoải mái hỏi: “Chỉ là ăn cơm thôi sao? Không đi dạo phố một lát à? Lần này không có lại gặp phải chó nữa không?”
Chuyện lần trước Nguyễn Tri Hạ đi dạo phố với Thẩm Lệ gặp phải chó, Nguyễn Tri Hạ có từng nói với anh ta.


Nguyễn Tri Hạ đắn đo mở miệng nói: “Chiến Hằng, có phải trước đây anh......!đã quen ngài Tư rồi có đúng không?”
Lưu Chiến Hằng vẻ mặt sững lại, hỏi: “Ai nói gì với em à?”
Anh ta hỏi trắng ra như vậy, ngược lại làm cho Nguyễn Tri Hạ có chút không biết nên mở miệng thế nào.

Anh ta xem ra rất là bình tĩnh.

Làm Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình nghi ngờ anh ta ngược lại có chút lòng dạ tiểu nhân.

Lưu Chiến Hằng thấy cô không nói lời nào, hết sức nghiêm túc nói: “Là cô Thẩm nói gì với em có đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Đúng là cô ấy có nói với tôi một vài chuyện.”
Lưu Chiến Hằng giống như đã sớm đoán trước, cũng không hỏi là chuyện gì mà chỉ hỏi: “Em tin cô ấy à?”.


Bình Luận (0)
Comment