Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 593

CHƯƠNG 593: MẤT RỒI

Tiêu Mộc Diên chỉ lo vùi đầu vào uống rượu.

Còn Thịnh Thảo An thì ngồi ở bên cạnh lặng kẽ nhìn cô ấy, mãi đến khi cô ấy say mèm, nằm lên bàn ngủ thiếp đi.

“Chị dâu, chị vẫn ổn chứ?” Thịnh Thảo An nhẹ nhàng lay người Tiêu Mộc Diên, nhìn thấy cô ấy không hề phản ứng lại. Có lẽ là say đến bất tỉnh nhân sự.

Thịnh Thảo An cảm thấy bây giờ mình cần phải hành động.

Cô trực tiếp dìu Tiêu Mộc Diên đứng dậy đi ra ngoài.

Dù sao thì anh trai cũng đã ly hôn, mà tên Đường Lực kia thì luôn một lòng với chị ấy. Có lẽ anh ta sẽ không làm gì chị. Chỉ cần có thể cứu được Triệu Dương, cô nguyện làm bất cứ mọi chuyện.

Biệt thự nhà họ Đường.

Thịnh Thảo An không nghĩ đến mình lại chạy đến bên này với tần suất nhanh như vậy. Thật sự chỉ mong sao đây là lần cuối cùng cô đặt chân đến đây.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nghênh ngang đi vào trong.

Hình như cô đã đi tới biệt thự nhà họ Đường như cơm bữa, những vệ sĩ kia cũng nhận ra cô, không hề ngăn cản cô, để mặc cho cô đi vào trong, khi cô đi tới phòng khách thì nhìn thấy Đường Lực đang tao nhã dùng cơm.

Cô lấy hết can đảm mở miệng nói: “Bây giờ tôi đang nắm trong tay thứ mà anh muốn.” Khi nói xong những lời này, cô còn thuận tiện giơ tập tài liệu ở trong tay.

Dường như Đường Lực không hề nghe thấy lời cô nói, anh ta vẫn tiếp tục dùng cơm. Hoàn toàn coi Thịnh Thảo An là không khí.

Đúng lúc Thịnh Thảo An muốn bước tiếp về phía trước, thế nhưng đã bị người vệ sĩ kia ngăn cản.

Thịnh Thảo An chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người vệ sĩ kia.

Thế nhưng vẻ mặt của người vệ sĩ kia lại hờ hững nói: “Mọi chuyện chờ ông chủ dùng bữa tối xong mới nói.”

Má nó thật đúng là lắm quy tắc mà.

Thịnh Thảo An trực tiếp trợn trừng mắt, sau đó thiếu kiên nhẫn đứng qua một bên.

Vừa nghĩ tới không biết tình huống của Triệu Dương đã như thế nào rồi, cô không nhịn được mở miệng nói: “Tôi không chỉ mang tới thứ anh muốn, mà còn mang tới người anh cần. Lần này anh có thể trả lại Triệu Dương cho tôi chứ?”

Không nhìn thấy Triệu Dương, Thịnh Thảo An cảm thấy trái tim cô không được ổn định. Cô không thể để cho Triệu Dương gặp nguy hiểm được.

Vốn dĩ Đường Lực không quan tâm đ ến cô, thế nhưng những lời này của cô đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của anh ta.

Không chỉ mang tới thứ mà anh muốn, mà còn mang tới người mà anh cần.

Nếu như Thịnh Thảo An thật sự làm được chuyện này, vậy thì anh sẽ rất vui mừng.

Tâm trạng của Đường Lực rất tốt, sau đó anh dùng khăn lau khóe miệng, sải bước đi tới trước mặt Thịnh Thảo An.

Có lẽ bởi vì quá đột ngột, Đường Lực cứ như vậy xuất hiện trước mặt Thịnh Thảo An, điều này đã làm cho cô có chút căng thẳng.

“Đến bây giờ cô vẫn còn sợ tôi sao?” Đường Lực có chút chế nhạo nhìn người phụ nữ ở trước mặt, sau đó tiện tay cầm lấy tập tài liệu ở trong tay cô, tự nhiên lật đến trang cuối cùng, lúc nhìn thấy chữ ký ổn thỏa ở dưới góc phải kia, khóe miệng của anh nhếch lên một đường cong quỷ dị.

Quả thật anh đã coi thường năng lực của Thịnh Thảo An rồi, không nghĩ tới cô lại chiếm được thứ mà anh cần nhanh đến như vậy.

“Tôi cũng nói thẳng với anh, người anh cần đang ở trong chiếc xe mà tôi lái tới đây.” Thịnh Thảo An siết chặt nắm đấm, nhắm mắt nói ra một câu này.

Cô biết, những chuyện bây giờ cô đang làm thì tương đương với việc giao Tiêu Mộc Diên cho Đường Lực rồi.

Mặc dù Đường Lực ở trước mặt cũng không phải là hạng người tốt lành gì, thế nhưng chí ít là anh thích Tiêu Mộc Diên.

“Ừ.” Trên mặt Đường Lực lộ ra một nụ cười hả hê, không nghĩ tới anh lại thu hoạch được kết quả ngoài dự đoán như vậy.

“Bây giờ chuyện anh bảo tôi làm, tôi đã làm hết rồi. Mong anh thực hiện lời hứa của chính mình.” Thịnh Thảo An cảm thấy mình đã ti tiện đến cực hạn rồi.

“Phòng VIP của bệnh viện Hoài An.”

Đường Lực vừa hờ hững lật tập tài liệu ở trong tay, vừa dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với cô.

Sau đó ánh mắt sắc bén của anh khóa chặt người Thịnh Thảo An.

Đương nhiên cô biết những lời này của Đường Lực là có ý gì.

Sau đó cô lập tức xoay người rời đi, bởi vì bây giờ cô nhất định phải xuất phát tới bệnh viện Hoài An, cô phải biết, rốt cuộc tình huống của người đàn ông cô yêu như thế nào rồi? Bởi vì cô làm tất cả những chuyện này đều vì anh.

Lúc cô đi qua chiếc xe có Tiêu Mộc Diên ở bên trong, trái tim bỗng dưng cảm thấy đau. Cô biết, cô có lỗi với Tiêu Mộc Diên.

Chị dâu, nếu có cơ hội, kiếp sau em nhất định sẽ báo đáp chị.

Thịnh Thảo An đi lướt qua, lúc cô không nhịn được xoay đầu lại, cô đã nhìn thấy Đường Lực đang cẩn thận từng ly từng tý bế Tiêu Mộc Diên đi vào trong.

Quả nhiên, Đường Lực luôn đối xử với Tiêu Mộc Diên một cách dịu dàng như vậy.

Không quản nữa, cứ để cho Tiêu Mộc Diên ở lại đây đi.

Thịnh Thảo An gấp gáp chạy đến bệnh viện Hoài An. Cô đi thẳng đến quầy thu hỏi y tá: “Xin hỏi ở đây có bệnh nhân nào tên Triệu Dương không, bây giờ anh ấy đang nằm trong phòng VIP.”

“Xin cô chờ một lát, cô sẽ kiểm tra giúp cô.” Trước quầy thu, cô y tá rất lễ phép mở miệng nói. Sau đó nhấp chuột xem màn hình máy tính.

Trong lòng Thịnh Thảo An nóng như lửa đốt, mở miệng thúc giục: “Có thể không có…”

“Là phòng bệnh số 45 tầng 15.” Cuối cùng cô y tá kia cũng ngẩng đầu lên nói với Thịnh Thảo An.

Vừa dứt lời, Thịnh Thảo An đã lập tức biến mất không còn bóng dáng. Cô chạy nhanh vào trong thang máy, trực tiếp nhấn tầng 15.

Triệu Dương, em đến tìm anh đây.

Trong lòng cô vô cùng kích động không thể kiềm nén được. Trải qua nhiều cố gắng như vậy, còn có sự hi sinh, không nghĩ tới cô thật sự đã làm được điều này.

Đợi đến khi cô thở hồng hộc đi tới phòng VIP số 45 trên tầng 15, lại phát hiện bên trong không có ai.

Người đâu?

Chẳng lẽ cô đã bị đùa giỡn rồi sao? Triệu Dương căn bản không có ở đây?

Thịnh Thảo An hoảng loạn tìm kiếm khắp phòng bệnh một lượt, thậm chí tất cả phòng bệnh trong tầng 15 này, mỗi một phòng cô đều nhìn qua một lượt. Thế nhưng trước sau cô không hề nhìn thấy người trong lòng cô.

Cô nhìn thấy một y tá đang đi ở phía trước mình, chỉ có thể tóm lấy cô y tá đó hỏi: “Rốt cuộc người bệnh trong phòng VIP số 45 đã đi đâu rồi?”

Lúc đầu vẻ mặt của cô y tá rất mơ màng, sau đó lại rơi vào trầm tư. Sau khi bị Thịnh Thảo An ra sức lắc bả vai, cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra rồi.

“Người bệnh trong phòng số 45 đã mất rồi.”

Đã mất rồi.

Ba chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh mạnh vào đầu của Thịnh Thảo An, cô cảm thấy cả người mình sớm đã không còn chút sức lực, ngồi co ro dưới đất.

“Anh ấy chết như thế nào?” Thịnh Thảo An kiềm nén nỗi đau trong lòng mình, khó khăn mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment