Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 609

CHƯƠNG 609: NGƯỜI MẤT TÍCH RỒI

“Hợp đồng? Anh đang uy hiếp tôi à?” Đường Lực bỗng cảm thấy Trương Lân đang càng ngày càng hống hách.

“Không, tôi chỉ đang muốn đàm phán với anh một chuyện mà thôi.” Trương Lân giải thích.

Đường Lực nhíu mày nói: “Nhưng như này không giống đang đàm phán chút nào, mà giống như là uy hiếp tôi hơn.”

“Vậy chắc do anh Đường nghĩ nhầm rồi, dù sao thì, tôi chỉ có ý đó thôi, chỉ mong anh kí vào hợp đồng này giúp tôi, chuyện giữa chúng ta coi như xong, nếu không, những chuyện kia tôi chắc chắn sẽ giúp anh tung ra ngoài.”

Lời sau của Trương Lân nói càng khách khí.

“Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sự uy hiếp của anh sao?” Đường Lực cũng rất bình tĩnh mà nói.

Trương Lân thực ra ban đầu cũng không muốn hợp tác cùng người này, nhưng bởi vì lợi ích, anh vẫn đi nước cờ này, mà bây giờ anh phải thực hiện kế hoạch của mình, nếu không sẽ rất khó để thực hiện bước tiếp theo.

“Thực ra là như này, công ty tôi có một dự án, tôi chuẩn bị ra nước ngoài nghiên cứu, nên cần quý công ty ký phương án hợp tác này, anh biết là ở nước ngoài không phát triển tốt được bằng trong nước, nên tôi mới gấp muốn kí hợp đồng với anh, chúng ta kết hợp với nhau.”

Thấy Đường Lực lưỡng lự, Trương Lân nhẫn nại giải thích.

Nghe Trương Lân giải thích một hồi, Đường Lực cầm hợp đồng đó lên, đọc vài lần rồi ném xuống: “Anh cảm thấy tôi sẽ ký loại hợp đồng này sao?”

Trương Lân rất ung dung bình tĩnh, không để ý những điều này, giống như đã có dự liệu từ trước.

Thấy biểu cảm lạnh nhạt của anh, Đường Lực có hơi tức giận: “Anh dám chơi tôi?”

Trương Lân lại khoanh hai tay: “Nếu anh không làm như tôi nói, chúng ta chỉ đành phân tách làm hai. Đến lúc đó anh đừng trách tôi không khách khí.”

“Tôi mà phải sợ cái không khách khí của anh sao?” Đường Lực làm Trương Lân giận thật rồi.

Đúng là một kẻ qua cầu rút ván, anh cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi, sao có thể hợp tác cùng loại người này cơ chứ?

“Người đâu tiễn khách!”

Đường Lực hoàn toàn không cho anh ta cơ hội phản bác, bảo vệ đã lôi anh ta ra ngoài.

Trương Lân cũng không ngờ mình sẽ nhận được loại tiếp đãi này, xem ra Đường Lực hoàn toàn không đáng tin, may mà anh ta còn đường lui.

Đường Lực, anh sẽ hối hận vì hôm nay đã làm thế với tôi.

Mà Đường Lực sau khi đuổi Trương Lân đi thì chỉ một lòng muốn trở về trêu ghẹo Tiêu Mộc Diên.

Anh không tin mình không có cách nào khiến Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn thuận theo mình.

Nhưng lúc anh quay lại phòng, đã không thấy Tiêu Mộc Diên đâu nữa, chỉ trong nháy mắt, đã không thấy người đâu nữa rồi?

Đường Lực mới hoảng hốt nhận ra.

Thì ra cái tên Trương Lân đó là tới để câu giờ!

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không thấy người đâu nữa rồi?” Đường Lực nổi giận lôi đình mà quát người giúp việc.

Anh đã thấy lạ rồi, tại sao bỗng dưng Trương Lân lại xuất hiện, đem theo bản hợp đồng không ra gì đó, anh thật sự hối hận vừa rồi không ăn sạch Tiêu Mộc Diên hẵng đi gặp tên Trương Lân đó.

Bây giờ cô chạy thoát rồi, khó khăn lắm mới khiến có cô trong lòng mình, đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa thì lại hỏng chuyện, người cũng đi mất rồi.

Nhưng chắc cô vẫn chưa chạy xa đâu.

“Mau tăng thêm người cho tôi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng phải tìm được Tiêu Mộc Diên về đây.” Đường Lực quát thuộc hạ của mình.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác, anh thề nhất định không bỏ qua.

Không có được thì phải đạp đổ, không thể dâng lên cho người khác, đây là mục tiêu làm người của anh.

Tiêu Mộc Diên em tốt nhất đừng để tôi tìm được em, nếu không, tôi sẽ làm em chết rất khó coi.

Đường Lực lập tức đến xem máy quay đặt ở ngoài vườn.

Trong ống kính, nếu có trộm vào chắc chắn không thoát khỏi tầm nhìn của anh, nhưng anh xem đi xem lại mấy lần video, vẫn không tìm ra được người nào khả nghi.

Cuối cùng anh chỉ có thể nghĩ đến cái cửa sổ, thì ra hắn đã đưa Tiêu Mộc Diên ra từ chiếc cửa sổ này, đúng là tính đủ mọi thứ, lại lọt mất chiêu này, xem ra anh thật sự bị người ta chơi một vố rồi.

Đường Lực phát điên cầm cái ghế đập vỡ chiếc máy tính trước mặt.

Lúc Trương Lân ra khỏi cửa, gương mặt còn lộ nụ cười, gọi một cuộc điện thoại: “Tôi đã kéo dài thời gian của Đường Lực rồi, giờ chắc anh đã đem người của anh đi rồi nhỉ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Người bên kia điện thoại là Thịnh Trình Việt.

Là anh sắp xếp để Trương Lân vào câu giờ của Thịnh Trình Việt, rồi mình nhân cơ hội cứu Tiêu Mộc Diên ra, tiện tay lấy lại luôn thứ thuộc về mình.

Đường Lực chắc chắn không ngờ tới đâu.

Thịnh Trình Việt vừa rồi cẩn thận từng tí mà sắp xếp người đi vào, cuối cùng đã cứu được Tiêu Mộc Diên ra.

Hiện giờ hai người họ đang ngồi trong xe, Tiêu Mộc Diên bị nhốt đang nằm trong lòng anh.

Lúc này đây, anh thương người đang ở trong lòng mình biết bao.

“Xin lỗi, đã để em phải chịu khổ nhiều rồi.”

Thịnh Trình Việt ôm chặt cô trong lòng, cơ thể của cô vẫn đang run rẩy. Chắc cô đã phải sợ lắm, bởi vì anh sợ mình rút dây động rừng, nên đã làm cô hôn mê trước, mới mang cô đi.

Cuối cùng anh cũng đã có thể để cô yên tâm mà dựa vào lòng mình rồi.

“Em yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ không để em phải mạo hiểm nữa, anh nhất định sẽ đối tốt với em.”

Bởi vì lúc này, anh rất hội hận phải làm đến bước này. Thịnh Trình Việt đã cài máy theo dõi trên người Tiêu Mộc Diên, biết được tất cả những gì đang xảy ra, mấy lần không kiềm chế được muốn phá cửa xông vào, vốn dĩ còn định từ từ mà tiến hành kế hoạch.

Nhưng không ngờ tên khốn Đường Lực lại dám làm chuyện này với cô, nên không kiên nhẫn nổi nữa, anh phải tranh thủ đúng lúc, phái Trương Lân giúp mình một tay.

Trương Lân trở về nhà đã thấy Cao Ngọc Mai kích động chạy tới: “Tình hình bên đó sao rồi?”

“Em yên tâm, tất cả đều đã tiến hành thuận lợi.” Anh không định trả lời Cao Ngọc Mai, nhưng thấy đôi mắt cô sáng lên, vẫn kìm không được mà đáp.

Cao Ngọc Mai nghe xong thở phào một hơi: “Vậy tốt quá rồi, anh đói chưa? Em đi nấu chút gì cho anh.”

Người phụ nữ này chưa từng dịu dàng với anh như vậy, không ngờ lần này vì anh đã giúp Thịnh Trình Việt, mà lại nhìn anh với con mắt khác, có phải anh xem thường cô quá không?

Bình Luận (0)
Comment