Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 615

CHƯƠNG 615: ĐÓ LÀ TRIỆU DƯƠNG

Tâm trạng của Tiêu Mộc Diên càng trở nên nghiêm trọng.

Giấy ly hôn cứ thế lại bị phơi bày? Mấy ngày qua cô cũng không biết mình làm gì, nên cũng không để ý tin tức. Cho nên với chuyện này tất cả đều không rõ.

“Thì ra việc này đã lớn đến như vậy…” Tiêu Mộc Diên mơ hồ nhìn về phía trước, tự nhủ.

“Hai người bọn anh vội vàng trở về muốn giúp đỡ em. Chỉ cần em muốn, bọn anh sẽ giúp em lấy lại công ty.” Âu Vũ Đình nói rõ, sau đó liền đặt tay lên vai Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên chỉ khẽ nhìn qua họ bằng ánh mắt bất lực, thản nhiên hỏi: “Hai người hôm nay mới quay về sao?”

“Đúng vậy, bọn tớ vừa xuống máy bay chưa lâu, vốn muốn qua tìm cậu ngay, ai biết trên đường lại nhìn thấy cậu, cũng phát hiện một đám người theo sau cậu. Sau đó cậu vào khách sạn này, bọn tớ thuận miệng bảo quản lý đưa cậu tới căn phòng này gặp mặt.” Trương Bân Bân giải thích cặn kẽ.

“Lần này rất cảm ơn hai người có thể vì tớ mà trở về. Nhưng mà, tớ bây giờ… đã không nghĩ về công ty kia nữa rồi.” Tiêu Mộc Diên thanh thản nói.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm cảm thấy lạnh nhạt rồi, cô cảm thấy mình không nên gượng ép nhiều như vậy.

“Vì sao? Đó là công sức của em, tốn bao nhiêu công sức mới phát triển được công ty, sao có thể nói không cần là không cần.” Âu Vũ Đình vô cùng kích động, anh bây giờ thật sự muốn vì cô mà đòi lại công bằng.

Nhìn Âu Vũ Đình kích động như vậy, Trương Bân Bân cũng có chút giật mình, chỉ có thể đi tới, nhẹ nhàng vuốt lưng anh: “Vũ Đình, chúng ta sẽ nghĩ cách.”

“Em không cần lo lắng nhân lực tiền bạc, chuyện này anh đều có thể giúp, hơn nữa công ty kia vốn là của em.” Âu Vũ Đình hơi bình tĩnh lại.

Tiêu Mộc Diên quả thật có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người không cần vì mình mà làm những việc này, bởi vì cái đó đối với em đã không còn quan trọng nữa, nếu hai người thật sự muốn giúp em, vậy giúp em tìm lại người thân đi.”

“Người thân của em?” Trương Bân Bân thẳng thắn lặp lại bốn chữ này.

Tiêu Mộc Diên hít sâu, nói với giọng nặng nề: “Thịnh Trình Việt đem bọn nhỏ giấu ở đâu đó, em muốn tìm chúng, sau đó rời đi.”

Âu Vũ Đình càng kích động mà đá cửa: “Thật quá đáng, cứ thể anh ta lại mang bọn trẻ giấu đi mất.”

“Diên Diên, cậu đừng lo, chúng tớ nhất định sẽ tìm cách giúp cậu.” Trương Bân Bân nhìn bộ dạng này của Tiêu Mộc Diên, cô cũng cảm thấy đau lòng.

Vì sao cô ấy luôn phải chịu khổ nhiều như vậy? Cô ấy cũng thật không dễ dàng gì.

“Cậu có đói bụng không, muốn ăn gì không?” Nhìn tâm trạng của Tiêu Mộc Diên không tốt, Trương Bân Bân chỉ có thể tìm cách dời sự chú ý của cô, hy vọng cô có thể khá hơn một chút.

“Thịnh Trình Việt thật sự khinh người quá đáng, hại anh trước đó còn muốn giúp cậu ta, xem ra anh thật đúng là nhìn nhầm người.” Âu Vũ Đình đấm một cái vào tường.

Trương Bân Bân cũng nhìn thấy hết sự tức giận của anh.

Biệt thự nhà họ Thịnh.

Thịnh Thảo An bây giờ đang bị nhốt trong một căn phòng ngủ. Cô đang gắng sức đập cửa: “Anh, sao anh lại muốn nhốt em lại?”

Cô đã la hét cả ngày, sau đó vô lực dựa cả người vào mép giường.

Chỉ có khi có cơm đến, người giúp việc mới cẩn thận đặt đồ ăn xuống, sau đó rời đi.

Mỗi lần Thịnh Thảo An đều muốn thừa dịp cửa mở mà lao ra, nhưng sau đó vẫn bị vệ sĩ nhấc về.

Cô chỉ có thể xả cơn giận vào những món ăn được mang đến. Người giúp việc mang vào bao nhiêu, cô sẽ đổ đi bấy nhiêu.

“Thịnh Trình Việt, anh dựa vào đâu mà nhốt em lại? Em muốn báo thù! Nếu em không thể báo thù, em sống để làm gì chứ, anh không thả em, em sẽ tuyệt thực, em tình nguyện chết!” Thịnh Thảo An nói với giọng rất kiên quyết.

Hơn nữa, cô thật sự nói được làm được! Từ khi bị nhốt trong phòng, cô chưa ăn chút cơm nào. Cô không sợ đói mềm người, cô vẫn rất mạnh mẽ.

Nhưng cơ thể cô không phải sắt thép, nên cô đã ngất đi vì kiệt sức.

Cô tỉnh lại đã phát hiện mình đang truyền nước. Thịnh Thảo An tức giận lập tức giật hết kim truyền ra.

Thịnh Trình Việt đứng bên cạnh như đã sớm đoán được cô sẽ làm vậy, vẫn lạnh mặt như cũ nhìn cô.

“Em nhất định không yêu quý cơ thể mình như vậy?”

Thịnh Trình Việt hỏi một câu càng khiến cô thêm tức giận.

“Nếu không thể trả thù, em tình nguyện chết.” Thịnh Thảo An tái mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô hiện tại phải dùng tính mạng mình uy hiếp Thịnh Trình Việt. Anh vẫn có chút không kiên nhẫn nhắm mắt lại, sau đó nhấc chân chuẩn bị ra ngoài.

Thịnh Thảo An không nhịn được nói: “Anh, anh chẳng lẽ anh máu lạnh vô tình như vậy, không muốn báo thù cho ba sao?”

“Anh đưa em đi gặp một người.” Thịnh Trình Việt không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói một câu như vậy.

“Em không gặp!” Thịnh Thảo An bây giờ đang bừng bừng giận dữ.

Thịnh Trình Việt lại nói: “Nếu em không gặp, em sẽ hối hận.”

“Em nói cho anh biết, em bây giờ chỉ muốn trả thù, những người khác em đều không muốn gặp.” Thịnh Thảo An cố ý quay mặt đi.

Thịnh Trình Việt lại nói với ra bên ngoài cửa: “Nếu nó không muốn ra ngoài gặp em, vậy em đi vào gặp đi.”

Ngoài cửa có người?

Thịnh Thảo An cảm thấy anh cố ý thừa nước đục thả câu như vậy.

Nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn ra ngoài cửa.

Đầu tiên là một đôi chân thon dài, sau đó chậm rãi nhìn lên, đôi mắt cô dừng lại trên mặt người đàn ông đó.

Cô giật mình hoảng hốt. Cô thực sự đã nhìn thấy… Triệu Dương.

Trên mặt anh ta có nụ cười nhạt, ánh mắt có chút lo lắng.

“Nó muốn gặp em.” Thịnh Trình Việt chậm chạp nói.

Thịnh Thảo An qua một lúc mới lấy lại tâm trí, người vừa đi vào thật sự là Triệu Dương sao?

Không đúng! Rất nhanh, Thịnh Thảo An phủ định đáp án này. Triệu Dương đã sớm chết ở trong bệnh viện. Chẳng lẽ đây là hồn ma của anh?

Sau khi nghĩ đến đó, cô vội vàng lắc lắc đầu. Ban ngày ban mặt, lấy đâu ra ma quỷ? Hơn nữa trước mặt cô là người thật.

“Anh xác định anh vẫn là người sao?” Thịnh Thảo An ngu ngốc hỏi một câu.

Nhưng không có người trả lời cô.

“Trên thế giới này không có ma.” Thịnh Trình Việt không nhịn được thốt lên.

Không phải ma, vậy chỉ còn một khả năng.

Bình Luận (0)
Comment