Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 766

CHƯƠNG 766: THANH MAI TRÚC MÃ

Tim Tiêu Mộc Diên luôn thấy chán nản, mặc dù cô không hề muốn nhìn những hình ảnh này, nhưng cô nhất định phải chứng thực, nếu không thì cô tuyệt đối không từ bỏ ý định.

“Phong, em còn muốn chơi nhiều trò nữa.” Trên mặt Tiểu Đào lộ ra nụ cười hạnh phúc, sắc mặt hơi ửng hồng, trông rất đáng yêu mê người, hơn nữa trong giọng nói còn có cảm giác rất được nuông chiều.

Mà Kiều Phong luôn nhìn cô ấy thâm tình, trên mặt còn nở nụ cười vui vẻ, khẽ vuốt đầu cô ấy, hành động bọn họ rất thân mật.

Có thể thấy hai người thật lòng yêu nhau.

Còn cô thì sao? Ở đây làm chuyện thừa thãi, đúng là giờ cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm thật. Tại sao lại ngu ngốc theo dõi bọn họ, tự làm mình mất mặt.

Tiêu Mộc Diên không muốn theo dõi nữa, bởi vì động tác bọn họ luôn ân ái với nhau, cô không muốn chịu đựng đau khổ này nữa.

Lúc cô cúi đầu ủ rũ ngồi cuộn tròn trên ghế thì thấy một cây kem ở trước mặt mình.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa là sợ đến quên cả hô hấp, bởi vì người đứng trước mặt cô là Kiều Phong. Cô hít ngụm khí lạnh, nhìn anh phát ngốc.

Cô luôn không kìm lòng được khi nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt trên anh. Bởi vì hai người rất giống nhau. Hoặc là vì cô đã lâu rồi không gặp anh ấy nên sinh ra ảo giác.

“Tôi mời cô ăn kem.” Trên mặt Kiều Phong vẫn nở nụ cười xán lạn.

Giọng nói của anh đã kéo tâm tư của cô quay lại, cuối cùng, cô vẫn quyết định nhận cây kem trong tay anh.

“Tiểu Đào… của anh đâu?” Cô rất bất ngờ khi không thấy Tiểu Đào bên cạnh anh, bởi vì qua sự quan sát xuất sắc của cô ngày hôm nay, cô đã đưa ra một kết luận, cô ta giống như keo 502, ước gì lúc nào cũng dính lên người anh.

“Tôi bảo Tiểu Đào đi mua chút đồ giúp tôi rồi. Hôm nay cô đã theo dõi cả ngày, có lẽ cũng mệt rồi.”

Kiều Phong đợi cô nhận cây kem rồi ngồi xuống cạnh cô, đột ngột nói ra một câu này, quả thật đã dọa Tiêu Mộc Diên giật mình.

“Sao anh biết?” Cô mở to mắt, nhìn anh với ánh mắt không dám tin. Trông anh rất bình tĩnh, nhưng thật ra anh đã sớm biết rồi, chỉ là anh không muốn bứt dây động rừng, nên anh để Tiểu Đào rời đi rồi lặng lẽ tới cạnh cô.

Có điều hành động này của anh hơi giống Thịnh Trình Việt. Bởi vì theo sự quan sát của cô, dường như tính cách người đàn ông này không giống anh ấy lắm, nhưng thái độ đối xử với bạn gái của anh lại rất giống anh ấy.

“Tôi biết, có thể ngoại hình của tôi rất giống bạn trai cô, dẫn đến việc cô muốn theo dõi chúng tôi, nhưng nếu cô cứ tiếp tục như thế, bạn gái tôi biết sẽ không vui. Tôi không muốn cô ấy khó chịu. Do đó, tôi hy vọng sau này cô đừng làm những chuyện này nữa.”

Kiều Phong đi thẳng vào vấn đề. Thái độ dứt khoát của anh đã làm tim cô lạc lõng. Mặc dù cô biết anh là người xa lạ, nhưng cô luôn có ảo giác nhìn thấy Thịnh Trình Việt trên người anh.

“Thật xin lỗi, đã làm phiền anh và bạn gái anh rồi. Anh yên tâm, hôm nay tôi đã được chứng thực rồi, có điều tôi hy vọng, trước khi đi tôi có thể hỏi anh một câu không?”

Tiêu Mộc Diên chán nản mất mát nói những lời này. Cuối cùng còn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.

“Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi, nếu tôi biết sẽ trả lời cô. Chỉ c ần sau này cô đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi là được.”

“Anh quen biết Tiểu Đào từ khi nào?” Tiêu Mộc Diên biết câu hỏi này của cô là dư thừa, nhưng cho dù chỉ ôm một tia hy vọng, cô cũng không từ bỏ.

“Tôi và Tiểu Đào là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, hơn nữa, trước giờ đều như hình với bóng. Cô ấy làm bạn gái tôi từ rất lâu rồi, chúng tôi rất yêu thương nhau, không thể sống thiếu nhau.”

Lúc Tiêu Phong nói những lời này, trên mặt còn lộ ý cười nhạt, nghe giống như đang miêu tả một bức tranh hạnh phúc, có điều nghe thấy những lời này, Tiêu Mộc Diên lại nước mắt rưng rưng.

Bởi vì dáng vẻ anh giống như không hề nói dối. Điều đó cho thấy những gì anh nói là thật, nói cách khác, anh không phải Thịnh Trình Việt.

Hy vọng duy nhất của cô đã tan thành mây khói, cô có thể không đau lòng sao?

Kiều Phong thấy cô khóc thì hơi bối rối: “Sao cô lại khóc rồi?”

Anh đưa cho cô một tờ khăn giấy, lúc anh định giúp cô lau nước mắt thì tay ngừng giữa không trung, dường như nhớ ra điều gì đó, vội nhét khăn giấy vào tay cô.

Hành động này của anh đã lọt vào mắt Tiêu Mộc Diên. Cô không nhận chiếc khăn đó, mà đứng lên, giống như đưa ra một quyết định quan trọng.

“Anh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không làm phiền anh nữa, anh có thể yên tâm ở bên bạn gái anh.”

Nói xong, cô chạy về phía cổng khu vui chơi.

Không biết vì sao, khi thấy bóng lưng cô rời đi, tim anh cũng đau khổ, mỗi lần thấy cô khóc, đầu anh lại nhói đau. Anh hơi buồn bực dùng tay xoa huyệt Thái dương của mình.

“Phong, anh sao vậy? Có phải đầu lại đau đúng không? Nếu cảm thấy khó chịu thì chúng ta về thôi.” Lúc này, Tiểu Đào xách hai túi đồ đi tới. Đúng lúc nhìn thấy anh sắp ngất đi nên kịp thời tới đỡ anh.

Kiều Phong định mở miệng nói mình không sao. Nhưng giờ đầu anh thật sự rất đau.

“Anh đừng nói gì cả, em sẽ đưa anh về tìm bác sĩ điều trị chính của anh ngay. Tất cả là lỗi của em, em không nên kéo anh ra ngoài chơi, dù sao thì người anh vẫn còn vết thương, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, đều tại em.” Tiểu Đào cảm thấy áy náy nói.

“Chuyện này không liên quan đến em, là anh muốn tới khu vui chơi này.” Kiều Phong mở miệng nói, anh nói câu này là thật lòng. Bởi vì ngay cả anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong tim anh có một giọng nói kêu anh tới nơi này chơi, giống như nơi này chứa rất nhiều kỷ niệm vui vẻ của anh.

Bình Luận (0)
Comment