Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 771

CHƯƠNG 771: ĐI VỀ BIỂN RỘNG

Ánh nắng sáng sớm chiếu lên người bọn họ.

Tiêu Mộc Diên mông lung mở mắt ra, nhưng cô lại phát hiện bên cạnh có một người đàn ông cơ thể săn chắc đang nằm cạnh mình. Cô không nhìn lầm, người đàn ông trước mặt mình đúng là An Sâm, cô kinh ngạc hét lên.

Sau đó cô dùng chăn quấn chặt cơ thể, bởi vì lúc này cô nhìn khắp cả người mình, từ trên xuống dưới hoàn toàn trần như nhộng. Hơn nữa đầu cô rất đau, cô cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung rồi.

Cũng chính là nói tối qua hai người bọn họ đã xảy ra chuyện bừa bãi này.

Giống như sấm sét giữa trời quang đột nhiên đánh xuống khiến Tiêu Mộc Diên cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đánh tan xương nát thịt. Sao cô có thể làm ra chuyện có lỗi với Thịnh Trình Việt chứ? Cô làm sao đối mặt với Thịnh Trình Việt đây?

Bởi vì cô quá hoảng loạn, cho nên khiến An Sâm bên cạnh cũng tỉnh lại.

“Tại sao anh lại làm ra chuyện như vậy với tôi?” Tiêu Mộc Diên gần như khóc gào lên. Bởi vì có nằm mơ cô cũng không ngờ bản thân mình lại làm ra chuyện này.

An Sâm cũng kinh ngạc mở mắt ra, cả người té từ trên giường xuống, chưa kịp phản ứng. Tối qua anh đến tìm cô, sau đó cô hôn anh, nhưng tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa anh cũng không nhớ rõ. Lẽ nào tối qua bọn họ đúng là không cẩn thận làm ra chuyện đó rồi?

“Xin lỗi, anh thực sự không phải cố ý làm như vậy đâu.” An Sâm cuống quýt xin lỗi.

“Anh không cố ý, vậy tại sao lại cởi s@ch quần áo của mình? Chuyện này anh phải giải thích thế nào đây? Còn nữa, tại sao anh lại xuất hiện trong phòng của tôi?” Lúc này cô vừa khóc vừa nói, thoạt nhìn bộ dáng kia đau lòng đến cỡ nào.

“Tối qua em uống say, anh cảm thấy em cần người chăm sóc vì vậy mới đến tìm em.” An Sâm liều mạng giải thích, cho dù những giải thích kia chẳng có chút sức thuyết phục nào.

“Làm sao anh biết tôi uống say! Tên khốn kiếp nhà anh! Lại dám làm ra chuyện bừa bãi này đối với tôi. Anh cút ngay cho tôi, biến khỏi mắt tôi ngay lập tức. Sau này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.” Tiêu Mộc Diên hết sức kích động, cả người gần như sắp mất khống chế.

An Sâm lại vô cùng hoảng loạn nhìn cô: “Anh ra ngoài ngay đây.”

“Đừng nói thêm gì nữa. Anh mau biến đi.”

Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong câu này, An Sâm đã nghiêng ngả ôm đồ của mình vừa mặc vừa chạy ra ngoài.

Nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên lại khóc như mưa. Tại sao cô lại gặp phải chuyện thế này? Lòng cô sắp chết lặng rồi. Cô trăm đắng ngàn caY, tốn hết công sức cũng không cách nào tìm được Thịnh Trình Việt. Tối qua cô ở nơi này uống say, kết quả người đàn ông kia thừa dịp không có ai mà xông vào, bây giờ cơ thể này của cô đã bỏ đi rồi sao?

Lúc này đã không tìm được Thịnh Trình Việt mà sự trong sạch của cô hình như cũng không giữ được nữa. Cô cảm thấy bản thân hoa mắt váng đầu, cả người đau đến độ nói không nên lời.

Tiêu Mộc Diên không biết bản thân mang tâm trạng thế nào mới mặc được quần áo. Sau khi mặc xong, cô giống như cái xác không hồn không có mục đích đi xuyên qua mấy con phố lớn, bởi vì cô không muốn trở lại cái khách sạn đau lòng kia nữa. Đó là một nơi rất đáng sợ.

Chuyện xảy ra tối qua giống như một cơn ác mộng. Sao cô có thể làm chuyện như vậy với người đàn ông khác chứ?

Cô không muốn suy nghĩ nữa, bởi vì chuyện này thực sự khiến cô quá đau lòng. Không được, cô phải đi kết thúc tất cả những chuyện này. Thế là cô giơ tay ra chặn một chiếc taxi lại.

Cô bảo tài xế đi tới vùng biển phía trước. Dù sao cô cũng không tìm được Thịnh Trình Việt mà sự trong sạch của cô dường như cũng mất rồi. Vậy cô sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ?

“Thịnh Trình Việt, là em có lỗi với anh. Các con ơi, mẹ xin lỗi các con. Là mẹ không chăm sóc tốt cho các con.” Bà ngoại chắc hẳn sẽ giúp cô chăm sóc bọn nhỏ thật tốt. Nhưng bởi vì bây giờ cô không còn mặt mũi nào trở về nữa, nên trong lúc cô lúc này chỉ một lòng muốn chết.

Đến trước biển, chỉ cần cô bước tới, thì mọi đau khổ sẽ kết thúc. Lúc này trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ này thôi.

Bởi vì bây giờ cô đã không còn tư cách sống trên thế giới này. Cô đi từng bước chân nặng như đeo chì về phía trước, cứ mỗi bước lại như giúp cô đến gần sự giải thoát hơn. Cô cứ chầm chậm bước đi như thế.

Mãi đến khi mắt cá chân cô hoàn toàn ngâm trong nước, rồi lên đến đầu gối cuối cùng cả cái miệng, lỗ mũi cũng hoàn toàn chìm vào nước. Cô sắp không thở nỗi nữa, nhưng cô không hề vùng vẫy. Cô chỉ muốn nhắm mắt lại, đợi chờ cái chết càng lúc càng gần.

Nhưng giữa lúc cô sắp mất đi ý thức thì đột nhiên có một đôi tay kéo cô trở về.

Tiêu Mộc Diên không biết rốt cuộc người kia là ai, chỉ biết đó là một đôi tay cứng như thép. Cô nằm trong lòng ngực vững chắc kia, sau đó được đưa lên bờ, cô có cảm giác mơ màng.

“Tại sao em có thể làm ra chuyện ngu ngốc này? Anh tuyệt đối sẽ không để cho em xảy ra chuyện.”

Thật ra An Sâm vẫn luôn đi theo sau lưng cô. Bởi vì lúc nãy trong khách sạn anh thấy được tâm trạng của cô rất kích động, anh thực sự sợ cô sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đó, cho nên mới đi theo cô.

Khi anh nhìn thấy cô bắt taxi đi về bãi biễn gần đó, anh đã biết tình trạng của cô không đúng lắm, cho nên anh đã đi theo. Không ngờ cô đúng là đến bờ biển lớn này. Thấy cô đi xuống biển, anh đương nhiên quên mình chạy xuống biển cứu cô lên.

Anh tuyệt đối sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì. Bây giờ anh đang làm động tác để nước trong bụng cô phun ra ngoài: “Em nhất định phải tỉnh táo lại cho anh.”

Anh sẽ không để cho em có chuyện gì đâu.

Tiếp theo An Sâm cứ liều mạng đè bụng cô, một phút sau anh cũng chỉ có thể bóp mũi của cô, dùng miệng của mình làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Anh vội vàng tăng nhịp lên, không thể để cho cô xảy ra chuyện được. Trong lòng anh rất sốt ruột, anh sợ mất đi người phụ nữ trước mặt này. Anh không thể cho cô đi gặp Diêm Vương như vậy được: “Em phải cố gắng tỉnh lại cho anh.”

Tiêu Mộc Diên đang hôn mê rốt cuộc cũng mở mắt ra, kết quả lại nhìn thấy người đàn ông này đang hôn mình, phản ứng đầu tiên theo bản năng của cô là tát anh một cái.

Nhưng lúc trên mặt An Sâm xuất hiện dấu vết năm ngón tay thì anh lại mỉm cười. Cô đã đánh anh. Điều đó chứng tỏ cô đã tỉnh lại, đã không có chuyện gì rồi.

“Quá tốt rồi, rốt cuộc em cũng không sao.” Anh kích động nhìn cô, ánh mắt sáng lên.

“Ai bảo anh mèo khóc chuột ở đây chứ? Ai cho phép anh hôn tôi…” Tiêu Mộc Diên vốn là một lòng muốn tới đây tìm cái chết, kết thúc ác mộng tối qua. Cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, kết ngược lại anh thì hay rồi, vẫn có thể vớt cô từ biển lên. Người đàn ông này đê tiện, hạ lưu, vô liêm sỉ đến thế sao?

Quả thực chính là một kẻ cặn bã, bại hoại!

Bình Luận (0)
Comment