Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 779

CHƯƠNG 779: MỘT ÂM MƯU KHÁC

Thịnh Trình Việt, anh yên tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng không phản bội anh đâu.

Tiêu Mộc Diên không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu để nhắc nhở mình, vì lúc này Thịnh Trình Việt là động lực ủng hộ tinh thần duy nhất của cô để cô có thể tiếp tục trụ vững. Nếu như không có anh, cô cũng không biết bây giờ cô có còn đủ tỉnh táo hay không.

Người đàn ông to con đó nghe theo lệnh tiếp tục đánh Tiêu Mộc Diên thêm vài cái.

Lúc này Tiêu Mộc Diên đã gần như hấp hối. Cho dù dùng nước lạnh hất vào mặt để cô tỉnh thì cô cũng chỉ có thể hé nửa con mắt ra mà thôi.

Cuối cùng thì người đàn ông to con đó cũng phải dừng tay lại.

“Tôi đã nói là phải đánh thật mạnh vào, đánh chết mới thôi, cậu không nghe thấy sao? Giờ lại bắt đầu mềm lòng tội nghiệp cô ta rồi, chẳng lẽ cậu muốn cứu cô ta à?” An Sở Hùng nhìn thấy tên thuộc hạ ngập ngừng dừng tay thì tức giận quát lớn. Quả nhiên cô ta không đơn giản chỉ là mối đe dọa thông thường, cô ta không những hủy hoại con trai ông, không ngờ đến cả người thuộc hạ này của ông cũng bị cô mê hoặc, nếu không thì sao năm lần bảy lượt cậu ta cứ dừng tay, trước giờ hắn ta luôn là kẻ giết người không ghê tay, vậy mà bây giờ chỉ kêu cậu ta đánh cô thôi mà cũng khó khăn thế sao?

“Cậu nói đi, cậu bị cô ta mê hoặc rồi phải không?” Người đàn ông to con đó hơi chột dạ cúi đầu không dám lên tiếng. Vì An Sở Hùng đã nói trúng tim đen cậu ta. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào kiên cường như vậy, nếu đổi lại là đàn ông bình thường, sau khi chịu những đòn roi ấy, chắc chắn sẽ quỳ lạy van xin tha mạng, nhưng người phụ nữ trước mặt cậu thì không, cô cứng đầu hơn mức tưởng tượng. Vì vậy cho nên ít nhiều cậu cũng có chút nương tay với cô.

“Cái tên vô dụng, chẳng lẽ chưa nghe qua câu hồng nhan họa thủy à?” An Sở Hùng tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

“Nếu như theo lệnh ông đánh thêm vài roi nữa thì chắc chắn cô ta sẽ chết. Nếu như cô ta thật sự chết thì tôi phải ăn nói sao với cậu An Sâm đây?” Người đàn ông to con đó nghĩ nát óc mới nghĩ ra được cái lý do này để biện minh, vì ngoài việc lôi An Sâm ra thì không còn lý do nào để giải thích cho hợp lý.

Vốn dĩ ban đầu An Sở Hùng định bụng không quan tâm đ ến lời nói của cậu ta, nhưng nghĩ nghĩ lại, cậu ta nói không phải không có lý. Nếu như cô chết đi thì e là An Sâm sẽ không để yên cho ông mà sẽ làm lớn chuyện này.

“Đưa cô ta lên lầu rồi gọi bác sỹ đến khám chữa.” Cuối cùng thì An Sở Hùng cũng phải nhượng bộ: Cô ta chẳng qua là ỷ vào tình cảm của con trai ông nên mới kênh kiệu thích gì làm nấy.

Cứu chữa cô ta trước rồi tính tiếp, mắc công lỡ mà cô ta chết thì nguy.

Nghe được lời dặn của An Sở Hùng, người đàn ông đó liền thở phào nhẹ nhõm, vì thực chất cậu ta không muốn tiếp tục hành hạ cô nữa.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

Tiêu Mộc Diên ghét nhất mùi này nên khi ngửi thấy, cô càng khó chịu hơn. Cô nhăn nhó mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn rất thoải mái: không đúng, không phải lẽ ra mình nên đang nằm trên mặt đất lạnh buốt ở dưới tầng hầm và chịu đòn roi chứ? Sao bây giờ lại trở về căn phòng tiện nghi thoải mái này rồi.

Chẳng lẽ An Sở Hùng thay đổi? Ông ta đột nhiên nổi lòng từ bi mà hồi tâm chuyển ý tha cho cô sao?

Không đúng, điều này sao có thể xảy ra được? Chắc là ông ta định dỗ ngọt cô rồi sau đó lại hành hạ tiếp đây. Loại người như ông ta thật đúng là quá đê tiện, ông ta muốn xoay cô vòng vòng như xoay con rối trong tay.

Chỉ là cô không biết hiện Thịnh Trình Việt đang ở đâu, vì sao đến giờ anh còn chưa đến cứu cô? Cô bị lão già đó tra tấn gần chết rồi.

Nghĩ đến đây, bất chợt ánh mắt của Tiêu Mộc Diên trở nên bi thảm hơn, cô bất lực nằm nhìn trần nhà.

Đúng lúc cô định ngồi dậy thì phát hiện ra cô bị trói chặt trên giường, chặt đến nỗi cựa quậy cũng không được.

Thì ra cô bị giam ở đây để dưỡng thương. Lúc này cô mới bắt đầu cảm nhận được cơn đau lan tỏa từ vết thương, cảm giác như cơ thể cô bị phá nát ra thành từng mảnh nhỏ.

Cô thật sự không muốn bị nhốt ở đây như vậy, cảm giác không khác gì ngồi tù, không đúng, còn đau khổ hơn ngồi tù gấp trăm gấp vạn lần! Vì ở đây cô không chỉ bị tra tấn về mặt thể xác, mà cả tinh thần.

An Sở Hùng, ông tưởng ông làm như vậy có thể làm nhụt chí tôi sao? Ông nằm mơ đi!

“An Sở Hùng, ông tưởng rằng ông trói tôi ở đây thì tôi sẽ đồng ý yêu cầu của ông sao? Tôi nói cho ông biết cho dù ông trói tôi cả đời thì cũng tôi cũng không bao giờ đồng ý với ông!”

Tiêu Mộc Diên hét lớn tiếng. Cô không biết có ai nghe được tiếng cô không, cô chỉ cảm nhận được căn phòng rất trống trải và chỉ nghe được tiếng vọng lại của mình.

Lúc này An Sở Hùng đứng bên ngoài hành lang nghe được tiếng hét của cô, ông ta càng tức giận hơn, nhưng nhờ vậy mà ông ta cũng biết được là sức khỏe của cô đã hồi phục lại rất nhiều! Nếu như bạo lực không trị được cô thì ông sẽ dùng cách khác, ông không tin không có cách trị cô.

Dù gì thì trên thương trường ông cũng là người hô mưa gọi gió, người phụ nữ như cô thì làm sao có thể là đối thủ của ông được? Lần này ông sẽ cho cô nếm thử thứ lợi hại hơn!

An Sở Hùng đẩy cửa phòng sải dài bước chân bước vào trong.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của An Sở Hùng, Tiêu Mộc Diên tức giận lớn tiếng quát: “Ông là đồ vô liêm sỉ, ông chỉ biết trói tôi lại thôi chứ ông còn biết làm gì hả? Ông là đồ đê tiện!”

Cô ước gì có thể đem hết toàn bộ các từ ngữ dùng để nói những người xấu xa nhất thế giới để quát vào mặt ông ta.

“Không ngờ rằng cô bị thương nặng đến như vậy rồi mà còn có thể quát mắng tôi thậm tệ thế. Cô có biết kết cục của người đắc tội với tôi là như thế nào không?” An Sở Hùng nheo mắt lại vẻ thâm hiểm nói, nhìn rất đáng sợ, giống như bên trong ẩn chứa đầy những bí mật đen tối mà đối phương không nhìn thấy được.

Tiêu Mộc Diên ít nhiều cũng bị ánh mắt đó làm giật mình. Nhưng cô vẫn cứng đầu tỏ vẻ bình tĩnh lên tiếng: “Tôi không sợ ông đâu, ông còn trò gì nữa thì cứ sử dụng hết đi.”

Cô lại tỏ ra dáng vẻ cứng đầu trời không sợ, đất không sợ. Bất kể ông ta làm gì thì cô cũng không chịu khuất phục trước mặt ông.

“Cô có biết lần này tôi đã chuẩn bị gì không?” An Sở Hùng nham hiểm nhướn mày, rõ ràng không hề tỏ ra tức giận, nhưng trên mặt ông lại nở nụ cười nham hiểm.

Nhìn thấy bộ dạng nham hiểm của ông, bất chợt trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng phần nào bắt đầu lo lắng.

Trực giác nói cho cô biết là ông ta đang âm mưu gì đó rất đáng sợ.

“Tôi chuẩn bị cho cô ly nước giải khát, chỉ cần cô uống hết nó, đảm bảo…” Tiếp tục câu nói của ông ta là vẻ mặt cười hớn hở đầy nham hiểm.

“Trong ly này có cái gì?” Cơ thể Tiêu Mộc Diên bắt đầu trở nên run rẩy.

“Trong ly rượu này toàn là thuốc kích d*c, cô uống rồi thì sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi mà? Tôi đã chuẩn bị cả nhóm trai lực lưỡng ở bên ngoài đang đợi lệnh, lúc nữa bọn họ sẽ phục vụ cô rất chu đáo, hoặc có thể nói đúng hơn là bọn họ sẽ làm thỏa mãn nhu cầu của cô chăng.”

Bình Luận (0)
Comment