Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 187

Trương Vân Doanh nhẹ nhàng đỡ người cô gái bên cạnh lên, sau đó đi thẳng qua mặt Tiêu Mộc Diên, chẳng qua là sau khi anh đi được mấy bước, anh vẫn không nhịn được quay đầu lại, tại sao cô lại bi thương như vậy, nhìn gương mặt vừa rồi bị mình đánh sưng đỏ, trong lòng anh ấy không khỏi nhói lên, đây thật ra là chuyện gì?

"Vân, đừng nhìn cô ta nữa, ảnh hưởng tới tâm tình." Cô gái kia nũng nịu xoay đầu Trương Vân Doanh lại nhìn cô ta, từ nay về sau, trong lòng Trương Vân Doanh chỉ có một mình cô ta.

Tiêu Mộc Diên khiếp sợ nhìn tất cả mọi chuyện, trong lòng đau nhói, bàn tay nhỏ nhắn của cô bụm mặt.

Cô yên lặng bước đi, gương mặt đã sưng đỏ một vùng, cô nghĩ, dáng vẻ lúc này của cô nhất định rất chật vật.

"Em sao rồi?" Người nói là Âu Vũ Đình, lúc nhìn thấy Tiêu Mộc Diên từ xa anh còn không dám tin, lúc nhìn thấy mặt cô, trong lòng anh đau nhói, ngay lập tức đã ôm cô vào lòng.

"Là ai đánh em, là Thịnh Trình Việt à? Anh đi tìm cậu ta!" Cảm xúc của Âu Vũ Đình rõ ràng hơi kích động, cái tên súc sinh Thịnh Trình Việt này, tại sao có thể đối xử với Tiêu Mộc Diên như vậy chứ?

Tiêu Mộc Diên lắc đầu, nhẹ nhàng tựa vào ngực Âu Vũ Đình không nói câu nào, cũng không khóc. Thật ra thì cô muốn khóc, nhưng đêm hôm đó cô đã khóc đủ rồi, cho nên, cô sẽ không khóc vì Trương Vân Doanh nữa, cô không muốn lại khiến bản thân sa vào.

"Để em dựa vào anh như vậy một lúc được không? Cảm ơn anh." Tiêu Mộc Diên khẽ nói, bây giờ dường như ngay cả sức lực nói chuyện cô cũng không có.

"Được!" Âu Vũ Đình không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, nhưng trong đáy mắt anh ấy vẫn xuất hiện tia căm hận, là Thịnh Trình Việt đánh cô à? Cô lại vẫn bao che Thịnh Trình Việt, sao cô lại ngốc như vậy.

Đúng lúc ấy, điện thoại di động của Tiêu Mộc Diên đột nhiên kêu lên, lần này là Âu Toàn gọi tới.

Hiển nhiên Âu Vũ Đình cũng nhìn thấy dãy số hiện lên trên di động Tiêu Mộc Diên, là ba của anh ấy gọi tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Mộc Diên lập tức nghe máy.

"A lô!" Tiêu Mộc Diên khẽ nói, nhưng tim cô không khỏi đập nhanh hơn, bởi vì cô biết đó là ba của Âu Vũ Đình gọi điện thoại tới.

"Diên Diên, chú là chú Âu Toàn của cháu đây, ba mẹ cháu đều ở chỗ chú nhé. Hôm nay có thời gian tới không? Gặp mặt Vũ Đình." Âu Toàn không cần giải thích quá rõ, chỉ muốn nói cho cô biết, ba và mẹ cô đang ở chỗ ông ta, cô nhất định sẽ tới.

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên hơi thay đổi, ba mẹ cô quả nhiên là ở chỗ ông ta.

"Vâng, là chú Âu ạ, quan hệ của cháu và Vũ Đình rất tốt?" Tiêu Mộc Diên khẽ cười nói, tựa như vừa nhắc tới Âu Vũ Đình cô sẽ rất vui vẻ vậy.

Âu Toàn nghe thấy giọng của Tiêu Mộc Diên, trong lòng không khỏi thả lỏng hơn.

"Vậy thật tốt quá, vậy cháu tới nhà ăn một bữa cơm đi, lâu lắm rồi chú không gặp cháu, chú và ba cháu từ nhỏ đã là bạn tốt." Âu Toàn cũng cười nói, như thể ông ta và ba của Tiêu Mộc Diên thật sự có quan hệ tốt vậy.

"Vâng, được ạ, chú nhớ gọi Vũ Đình về cùng nhé." Biểu hiện của Tiêu Mộc Diên dường như rất quan tâm tới Vũ Đình, khiến Âu Toàn hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Sau khi cúp máy, điện thoại của Âu Vũ Đình quả nhiên lập tức vang lên, hai người liếc mắt nhìn nhau lần nữa, hiển nhiên đều biết là Âu Toàn gọi điện thoại tới.

Cuối cùng, Âu Vũ Đình đi về trước, Tiêu Mộc Diên về nhà xem thử, bây giờ bọn nhỏ hẳn đã đi học cả rồi.

Đẩy cửa vào, một màn trước mắt thật sự dọa cô sợ ngây người, trời ạ, trong nhà này thật ra đang làm gì?

"Này, mấy đứa đi ra hết cho mẹ!" Tiêu Mộc Diên lớn tiếng hô, mấy đứa bé này rốt cục muốn làm gì? Biến nhà cô thành như vậy?

Không có động tĩnh? Đây là chuyện gì xảy ra? Làm sai chuyện không dám đi ra?

"Nếu mấy đứa không ra, mẹ báo cảnh sát đấy." Cuối cùng Tiêu Mộc Diên không nhịn được hét lớn, tức chết cô mà, làm loạn nhà cô thành như thế, cô vốn đã đủ phiền não rồi, bây giờ trong nhà lại loạn hết lên.

Lúc này, ba đứa bé mới lủi thủi đi ra, lúc thấy Tiêu Mộc Diên đều xấu hổ cúi đầu xuống.

Trước giờ Tiêu Mộc Diên còn chưa thấy dáng vẻ này của bọn nhỏ. Cô không nhịn được hơi cau mày, cuối cùng thì bọn nhỏ làm sao vậy? Tại sao lại làm thế?

"Mẹ, thật ra thì hôm nay là sinh nhật ba, tụi con định trang trí nhà đẹp hơn, lát nữa chờ ba tới sẽ cho ba một niềm vui bất ngờ." Thịnh Tuấn Hạo cúi thấp đầu nói, nhưng không ngờ làm nhà của mẹ biến thành dáng vẻ hiện tại.

Tiêu Mộc Diên vốn lửa giận ngút trời, nhưng Thịnh Tuấn Hạo vừa mở miệng, cảm xúc rõ ràng cũng hạ xuống, hóa ra là như vậy, chẳng qua là sao ngày sinh nhật của Thịnh Trình Việt lại phải tới nhà cô chứ? Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nghe bọn nhỏ nói mừng sinh nhật Thịnh Trình Việt, trong lòng cô cũng không quá so đo nữa.

Nhìn bóng bay khắp phòng và một đống hoa giả, còn có đồ bơm, cô cạn lời, Thịnh Trình Việt sẽ thích mấy thứ này à? Trong đầu cô không khỏi nghĩ tới gương mặt lạnh lùng tràn đầy lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt, khóe miệng cô không khỏi co rút, người đàn ông kia hẳn sẽ thứ gì lạnh hơn đi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên cười vui vẻ.

"Hay là chúng ta mua cho anh ta một chiếc bánh sinh nhật, sau đó mỗi người tặng một món quà nhỏ." Tiêu Mộc Diên suy nghĩ nói, vẫn là mỗi người tặng anh một món quà nhỏ thì tốt hơn, biến căn nhà thành như kiểu có một đám con nít qua phá thế này, Thịnh Trình Việt sẽ thích à?

"Được, vậy chúng ta phải đi đâu mua quà?" Đôi mắt long lanh của Nguyệt Nguyệt xoay tròn, nhìn đặc biệt có hồn.

Tiêu Mộc Diên khom người nhặt một quả bóng bay trên đất, thở dài thườn thượt.

"Nếu mấy đứa chuẩn bị những thứ này cho Thịnh Trình Việt, vậy chúng ta treo những thứ này lên trước đi, đến lúc đó mẹ mang mấy đứa ra ngoài mua đồ." Tiêu Mộc Diên cười xoa đầu nhỏ của Thịnh Tuấn Hạo, bây giờ cô ở gần Thịnh Tuấn Hạo nhất cho nên mới xoa đầu nó.

Viễn Đan nhìn động tác của Tiêu Mộc Diên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng có bất mãn, nó tiến lên một bước, ôm Tiêu Mộc Diên.

"Mẹ gần đây thật thiên vị, rõ ràng đối xử với Thịnh Tuấn Hạo quá tốt, con ghen tị." Trong giọng nói của Viễn Đan rõ ràng có vẻ đau lòng, ngày nào mẹ cũng xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo, cho tới giờ còn chưa xoa đầu nó, chẳng lẽ đầu nó xoa không thoải mái bằng đầu Thịnh Tuấn Hạo à?

Tiêu Mộc Diên kinh ngạc, gần đây cô có thiên vị à? Tại sao cô không phát hiện, thật ra thì sâu trong lòng, cô vẫn hơi thương tiếc cho Thịnh Tuấn Hạo, dù sao nó từ nhỏ đã không có mẹ.

"Ai mẹ cũng thương, nào có thiên vị chứ?" Tiêu Mộc Diên cười nói.

Nguyệt Nguyệt cũng cầm một quả bóng tới, cười cười đứng lên.

"Chúng ta treo bóng bay nhanh một chút, nếu không chúng ta sẽ không có thời gian." Nguyệt Nguyệt đặt quả bóng bay trong tay vào tay Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhận lấy quả bóng trong tay Nguyệt Nguyệt, cười ha ha, bắt đầu treo bóng bay lên.

Trong nhà có sự giúp đỡ của Tiêu Mộc Diên, rất nhanh đã đem ngôi nhà chướng khí mù mịt sửa soạn xong.

Mấy người bọn họ cứ thế lộng lẫy đi ra ngoài mua quà cho Thịnh Trình Việt.

"Mẹ, con mua cho ba một con rồng nhé, ba cầm tinh con rồng." Thịnh Tuấn Hạo nhìn một đồ trang trí hình con rồng, hai mắt sáng lên hỏi.

Tiêu Mộc Diên nhìn đồ trang trí đó, khẽ cười một tiếng.

“Được, có thể.” Dứt lời, cô gọi nhân viên đóng gói lại.

Nguyệt Nguyệt cầm một con gấu bông cực lớn, đưa tới trước mặt Tiêu Mộc Diên,

"Mẹ, con muốn tặng cho ba cái này!" Con gấu bông này thật đẹp, hơn nữa còn cao hơn bé, buổi tối ôm ngủ giống như ôm mẹ vậy, nhất định rất thoải mái.

Tiêu Mộc Diên nhìn con gấu bự Nguyệt Nguyệt ôm, không khỏi ha ha cười phá lên. Nguyệt Nguyệt đúng là dễ thương, còn tặng một món quà như vậy cho Thịnh Trình Việt, cái này nhất định sẽ là món quà đặc biệt nhất từ lúc sinh ra tới giờ của Thịnh Trình Việt đi.

"Được." Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên lập tức nhờ nhân viên gói lại, bây giờ chỉ còn lại Viễn Đan, xem thử Viễn Đan muốn tặng Thịnh Trình Việt cái gì nào.

Viễn Đan sớm đã chạy tới bên vũ khí, nó đang ngó một thanh bảo kiếm, chẳng qua giá cả hình như hơi đắt, ba tỷ rưỡi cơ? Có lẽ mẹ không đủ tiền trả.

Tiêu Mộc Diên dẫn Thịnh Tuấn Hạo và Nguyệt Nguyệt tới, nhìn Viễn Đan đang nhìn thanh bảo kiếm kia đến ngẩn người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bảng giá của thanh bảo kiếm đó, hơi biến sắc mặt, ba tỷ rưỡi à, cô cũng không có nhiều tiền như vậy.

"Mẹ, con chỉ muốn thanh bảo kiếm này." Bàn tay nhỏ bé của Viễn Đan vừa chỉ là chỉ ngay thanh bảo kiếm đó.

Mặt Tiêu Mộc Diên hơi nóng lên, cô không có tiền trả cho con trai, chuyện như vậy đúng là lúng túng.

Dường như Viễn Đan cũng nhìn ra sắc mặt của Tiêu Mộc Diên, bàn tay nhỏ kéo tay cô, cười cười, lấy trong ngực mình ra một tấm thẻ.

"Mẹ, con có tiền." Dứt lời, nó đưa thẻ cho nhân viên, thẻ của nó lại là thẻ vàng, bên trong có hơn 35 tỷ luôn?

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên càng thêm lúng túng, đây ngược lại là con trai tự mình bỏ tiền, cô làm mẹ có phải hơi vô dụng rồi không?

Thịnh Tuấn Hạo kéo tay Tiêu Mộc Diên, đung đưa.

"Mẹ, chúng con cũng lớn rồi, thật ra phải hiếu thuận mẹ, hay là tiền của chúng con đưa mẹ hết nhé." Thịnh Tuấn Hạo cực kỳ trịnh trọng nói.

Khóe miệng Tiêu Mộc Diên hơi co quắp, thằng bé Thịnh Tuấn Hạo đây là có ý gì? Tiền của bọn nó đều là Thịnh Trình Việt cho, nếu như bọn nó đưa cho cô... Làm sao nghe cứ không được tự nhiên vậy chứ?

"Mẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nữa, mẹ nên nghĩ sẽ tặng gì cho ba đi." Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nói, đúng vậy, bây giờ bọn nó đều mua đồ xong, chỉ còn lại mình mẹ.

Tiêu Mộc Diên hơi cau mày, lời Nguyệt Nguyệt nói là có ý gì? Cô mua quà cho Thịnh Trình Việt? Không đâu, cô sẽ không mua quà cho Thịnh Trình Việt đâu, cái tên ác ma đó.

"Đúng vậy, mẹ cũng mua cho ba một món quà đi, ba nhất định sẽ rất mong đợi quà của mẹ." Thịnh Tuấn Hạo cũng nhìn Tiêu Mộc Diên nói, trong mắt đều là mong đợi.

Tiêu Mộc Diên mới vừa muốn từ chối, Viễn Đan đã ôm bảo kiếm tới, không hổ là đồ xài ba tỷ rưỡi mua, quả nhiên là cấp bậc cao.

"Mẹ, mẹ tùy tiện mua cho ba một thứ gì đó đi, sau khi ba thấy nhất định sẽ vui vẻ, hôm nay là sinh nhật ba, mẹ để ba vui vẻ một chút đi mà!" Viễn Đan mở to mắt nhìn Tiêu Mộc Diên, cứ thế, ba đứa bé đều nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, dường như đang đợi Tiêu Mộc Diên mua quà cho Thịnh Trình Việt.
Bình Luận (0)
Comment