Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 218

Tiêu Mộc Diên bỗng thấy cạn lời, con người này không biết thật hay là giả vờ đây.

“Mẹ chạy chậm thôi, Nguyệt Nguyệt không theo kịp.”

“Đồ ngốc, mẹ đang nói là chuyện đàn ông theo đuổi phụ nữ.” Viễn Đan không do dự nói thật.

Nguyệt Nguyệt bị nói vậy nên không vui, cô bé đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, phồng má lên, làu bàu nói: “Mẹ, mẹ xem kìa, Viễn Đan bảo con ngốc.”

Nguyệt Nguyệt nhà cô đúng là càng ngày càng đáng yêu, Tiêu Mộc Diên giơ tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt, nói: “Ừ, Nguyệt Nguyệt không ngốc, Nguyệt Nguyệt thông minh nhất.”

“Tuấn Hạo, cậu đang làm gì vậy?” Viễn Đan thấy Tuấn Hạo ngồi ở góc phòng, bèn lên tiếng hỏi.

“Tôi đã gọi điện thoại cho ông ngoại bà ngoại tới rồi, kỳ nghỉ này chúng ta sẽ đến nhà ông bà ngoại ở.” Tuấn Hạo mặt không đổi sắc nói, cậu bé nhìn Thịnh Trình Việt, khẽ thầm thì: “Con đã giải quyết "bóng đèn" rồi đó, ba cố gắng lên nha.”

Thịnh Trình Việt nhìn Tuấn Hạo, bỗng thấy vui vẻ, đứa nhỏ này, thật ngoan.

Tuấn Hạo kiêu ngạo hơi vênh mặt lên, đó là điều tất nhiên, con mà lại.

Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt thấy thế, liền nói với Tiêu Mộc Diên: “Mẹ ơi, cô giáo cho bài tập về nhà, là nói chuyện với phụ huynh. Chúng con có ba đứa, cho nên ít nhất phải mất một tuần lễ mới làm xong.”

Ngay lúc đó, Tiêu Lâm và Lưu Na cũng vừa đến nơi, Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không có cơ hội nói thêm gì nữa, ba đứa trẻ đã đi rồi.

Tiêu Mộc Diên đưa bọn trẻ lên xe, xong bỗng bất ngờ bị ai đó ôm chặt lấy từ phía sau.

Thịnh Trình Việt ghé sát tai Tiêu Mộc Diên, khẽ nói: “Ý của anh là, em có thể thử chạy xem, cho dù chạy đến chân trời góc bể, Thịnh Trình Việt anh cũng sẽ không để em thoát khỏi tầm mắt của anh.” Nói xong, anh còn cắn nhẹ vào dái tai trắng mềm của cô coi như trừng phạt.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy ấm áp trong lòng, cô được anh bế lên vào trong xe đỗ ở cách đó không xa, ghế ngồi được hạ thấp xuống, Thịnh Trình Việt đè lên người cô: “Lâu rồi chúng ta không làm chuyện đó ở đây nhỉ.”

Tiêu Mộc Diên đỏ bừng mặt: “Hay là chúng ta về nhà trước đã.”

“Không, cứ ở luôn đây.” Thịnh Trình Việt bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo.

Tiêu Mộc Diên che mặt, thế mà cô lại không bài xích, từ khi nào cô trở nên như thế này?

“Vợ à, em đừng xấu hổ.” Thịnh Trình Việt kéo tay cô ra, rồi đưa lên phía trên đầu. Hơi thở dụ hoặc của anh phả lên mặt cô, anh khẽ đặt một nụ hôn xuống: “Em phải tin tưởng kỹ thuật của chồng em, tuyệt đối sẽ làm em thoải mái.”

“Anh đừng nói nữa.” Tiêu Mộc Diên che mặt lại, anh nói trắng trợn quá.

Tiếng cười khẽ của Thịnh Trình Việt vang lên trong không gian chật hẹp, vợ anh lúc nào cũng đáng yêu như thế, tất nhiên là lúc nào anh cũng muốn "yêu" cô... có điều... tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

Thịnh Trình Việt nhìn tên người gọi đến rồi tắt luôn, kết quả bên kia lại gọi tiếp. Anh vốn định vui vẻ với Tiêu Mộc Diên, nên bảo cô đợi một chút.

Ai ngờ Tiêu Mộc Diên đã chỉnh lại quần áo của mình, còn cài lại cúc áo giúp anh.

“Anh xử lý việc đi đã, buổi tối làm cũng được.” Giọng nói Tiêu Mộc Diên rất nhỏ, nhưng Thịnh Trình Việt lại nghe rất rõ ràng.

“Em nói đó nhé, buổi tối đừng có xin anh tha.” Thịnh Trình Việt không cho Tiêu Mộc Diên phản bác lời nào, nói xong liền bấm nghe điện thoại luôn.

“Trình Việt à.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại.

Thịnh Trình Việt nghe thấy, mày chau lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Thảo An trở về rồi, ở trong nước nó không có tài nguyên, con có thể giúp nó không?”

Âu Liên thỉnh cầu, bà ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Thịnh Thảo An? Thịnh Trình Việt nhớ tới cái tên này, hình như cách đây không lâu cũng vừa hay xuất hiện trên một số tạp chí. Công ty quản lý của cô ta vốn định lăng xê cô ta lên làm ngôi sao quốc tế, kết quả cô ta lại thành ngôi sao phim cấp 3...

Sự chênh lệch này, cũng hơi xa quá.

“Công ty của tôi không phải là công ty giải trí.” Thịnh Trình Việt không do dự từ chối luôn.

“Mẹ nghe nói sản phẩm mới nhất của công ty con đang tìm người đại diện? Hay là....”

“Bà cho rằng tôi sẽ vì một người chẳng liên quan mà làm tổn thất đến lợi ích của công ty à?” Anh đâu có ngu, tin tức Thịnh Thảo An bị kéo ra khỏi khách sạn trong tình trạng khỏa thân vẫn còn đang truyền đến từng đường to ngõ nhỏ, bảo anh cho cô ta làm người đại diện, thế thì công ty lỗ chổng vó à.

“Thảo An là em của con đấy!”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm khắc mà đầy uy lực, là một người khác.

Nghe thấy giọng nói này, Thịnh Trình Việt càng tức giận hơn: “Chỉ có người vô liêm sỉ mới đẻ ra thứ vô liêm sỉ.”

“Con nói cái gì thế? Tối mai chúng ta làm buổi tiệc chúc mừng Thảo An trở về, con bắt buộc phải có mặt.”

Giọng điệu ra lệnh này, Thịnh Trình Việt lơ đi, anh ngắt luôn cuộc gọi.

“Sao vậy?” Tiêu Mộc Diên thấy vẻ mặt Thịnh Trình Việt không tốt lắm, cô tiến gần đến hỏi.

Thịnh Trình Việt không trả lời câu hỏi của Tiêu Mộc Diên, mà hỏi ngược lại: “Bà xã, hay là chúng ta đừng đợi đến tối nữa.”

Anh ôm lấy Tiêu Mộc Diên, đặt cô ngồi lên đùi anh, nơi nào đó ở thân dưới khẽ đụng vào cô: “Anh sắp không nhịn nổi nữa rồi.”

“....” Tiêu Mộc Diên mặt đỏ bừng lên, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xem bên ngoài có người đi đường nào không.

Thịnh Trình Việt hai tay ôm lấy đầu cô, bắt đầu nhấm cắn môi cô: “Em yên tâm, con đường này rất vắng người qua lại.”

Tiêu Mộc Diên chặn tay lên ngực anh: “Thảo An là ai?”

Vừa rồi cô nghe đến cái tên này.

Chỉ là một cái tên, mà làm người ta ghê tởm. Thịnh Trình Việt xoay người ngồi thẳng dậy, nhưng vẫn ôm Tiêu Mộc Diên trong lòng,

“Cô ta là con gái của Âu Liên, cũng coi như là em gái anh, chỉ là, cô ta là một người đáng sợ.”

“Đáng sợ?” Cô không hiểu nhìn Thịnh Trình Việt, ông xã nhà cô trời không sợ đất không sợ, sao lại sợ một người phụ nữ? Mà người đó lại còn là em gái của anh?

Thịnh Trình Việt gật đầu: “Cô ta chỉ cần nhìn trúng người đàn ông nào, thì sẽ không từ thủ đoạn để có được, có một thời gian, cô ta còn có ý định với Âu Vũ Đình, lúc cô ta học trung học phổ thông, cô ta còn từng hạ thuốc với anh.”

“Nhưng anh là anh cô ta mà!” Tiêu Mộc Diên không thể tin được, cô gái này quả thực xứng với hai từ ‘đáng sợ’. Cô hoài nghi nhìn Thịnh Trình Việt, anh bị hạ thuốc, vậy thì...

Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt đã luồn ra sau lưng cô, cởi móc áo, bàn tay to xoa nhẹ lên nơi đầy đặn của cô, khẽ nhéo một cái coi như trừng phạt.

Tiêu Mộc Diên bị đau, lúc này mới phát hiện cô bị đánh úp bất ngờ.

“Em nghĩ gì thế hả? Đương nhiên anh không để cô ta toại nguyện. Nhưng mà mỗi lần cô ta nhìn thấy anh đều muốn dụ dỗ anh, người phụ nữ này, em yên tâm để anh gặp cô ta à?”

Thịnh Trình Việt thô lỗ, bàn tay còn lại đã luồn đến vùng eo cô, kéo khóa quần xuống: “Sau này em mặc váy đi, cho tiện.”

Tiêu Mộc Diên nghe nửa câu đầu còn hơi ngẩn ra, nghe đến nửa câu sau...cô bắt đầu thấy sợ: “Đồ lưu manh nhà anh, đầu óc toàn nghĩ gì không biết.”

“Anh toàn nghĩ đến em.” Thịnh Trình Việt vỗ mông cô một cái, hoàn toàn không an phận rồi.

Tiêu Mộc Diên biết cô chẳng ngăn cản được Thịnh Trình Việt, nên cũng không ngại ngùng nữa, cô vòng tay lên cổ Thịnh Trình Việt, hoàn toàn thả lỏng, triền miên cùng anh.
Bình Luận (0)
Comment