Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 237

“Không sao, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà.” Tô Anh nói tiếp: “Bây giờ em trẻ tuổi như vậy, chắc chắn xinh đẹp hơn vợ anh.”

Thịnh Trình Việt khoát tay và đi ra ngoài. Anh thật sự lười trả lời cô ta.

Tô Anh đi theo phía sau và cố ý cởi nút áo thứ ba của mình ra, còn lắc qua lắc lại ở trước mặt Thịnh Trình Việt và mềm mỏng nói: “Anh Trình Việt, em thật sự thích anh nên mới nói như vậy thôi.”

Đối với Thịnh Trình Việt bây giờ, tất cả mọi người đều không bằng một nửa Tiêu Mộc Diên, tất nhiên cũng theo thói quen che đậy, bỏ qua Tô Anh.

Nhưng Tô Anh còn nói thêm: “Thịnh Trình Việt, em rất thích anh, cho dù anh không làm chồng em thì làm bạn trai của em cũng được. Em không ngại làm vợ nhỏ ở bên ngoài đâu.” Nghe cô ta nói thì đúng là rất thiệt thòi.

Dù sao bây giờ người ta nhìn mãi cũng quen với tiết mục vợ nhỏ biến thành vợ lớn làm rồi, sao cô ta lại không thể làm chứ?

Thịnh Trình Việt xoay người: “Thật ngại quá, vợ tôi là một con cọp cái, nếu như thấy tôi nuôi tình nhân ở bên ngoài thì chắc hẳn chúng ta đều sẽ chết rất thảm đấy.”

Thịnh Trình Việt sợ vợ à? Không ngờ tổng giám đốc Thịnh Thế lại sợ vợ! Tô Anh nghi ngờ: “Anh nói dối. Anh có bản lĩnh lớn, có người phụ nữ nào lại to gan dám làm như thế chứ?”

“Tất nhiên là người phụ nữ như tôi rồi...” Một giọng nói rít lên qua kẽ răng vang lên khiến người ta suýt nữa thì run rẩy.

Khi Tiêu Mộc Diên đứng ở cửa thang máy lại nghe thấy được tiếng nói chuyện. Người phụ nữ này thật sự sợ người khác không biết mình không có mặt mũi sao?

“Vợ, em tới rồi.” Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên thì lập tức tươi cười.

Người đi theo Tiêu Mộc Diên lại há hốc mồm. Tổng giám đốc nhà bọn họ biến thành dạng nịnh nọt, sợ vợ như vậy từ khi nào thế...

“Em chỉ mới xuống lấy ít đồ ăn nhanh thôi, không ngờ anh đã tìm ra được một tình nhân rồi à?” Hãy tha thứ cho cô, từ sau lần mắng Tống Nhật Huy quá thoải mái, cô vô thức vừa gặp phải không chuyện hài lòng liền trở nên thô tục.

“Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm thôi.” Thịnh Trình Việt đi tới bên cạnh Tiêu Mộc Diên và cười làm lành nói.

Tô Anh ưỡn ngực đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên và nói với cô: “Cô xem lại cô đi, từ đầu đến chân có chỗ nào giống phụ nữ chứ? Cô có dịu dàng như tôi không?”

“Anh Trình Việt muốn tìm thì tất nhiên phải là cô gái trẻ trung, xinh đẹp hoạt bát đáng yêu như tôi rồi. Tôi còn giỏi nấu nướng nữa. Hôm nay tôi đã làm hộp cơm tình yêu cho anh ấy đấy.” Cô ta nói xong còn lấy từ trong túi ra một hộp cơm nhỏ và đưa tới trước mặt Thịnh Trình Việt: “Anh Trình Việt, anh nếm thử đi. Đây là cơm em mới làm sáng nay đấy.”

“Các người có quan hệ thế nào? Cô ta còn gọi anh là anh Trình Việt kìa?” Tiêu Mộc Diên không nhịn được hét lên.

Thịnh Trình Việt vội nói: “Anh chẳng có quan hệ gì với cô ta cả. Đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt thôi.”

Tô Anh nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ không vui: “Bà già cô dựa vào đâu mà la hét với anh Trình Việt của tôi chứ? Anh Trình Việt nói không sai, cô đúng là một con cọp cái, hơn nữa còn là một con cọp cái vừa già lại vừa xấu nữa. Cô có trẻ trung như tôi, xinh đẹp được như tôi không? Tất cả đều không có chứ gì? Vậy cô dựa vào đâu mà cứ chiếm lấy anh Trình Việt hả?”

Tim Tiêu Mộc Diên giống như đột nhiên bị thứ gì đó đập mạnh, mãi một lúc lâu cũng không nói được lời nào.

Thịnh Trình Việt lập tức đỡ lấy Tiêu Mộc Diên và giơ tay ra hiệu Mộng Huyên đuổi Tô Anh ra ngoài.

Mộng Huyên nghe lời liền đi tới trước mặt Tô Anh: “Cô Tô, mời cô.”

“Cô dựa vào đâu mà bảo tôi ra ngoài chứ? Những lời tôi nói đều là sự thật cơ mà.” Tô Anh giở trò vô lại không đi.

Mộng Huyên chỉ có thể bất lực gọi điện thoại bảo Lâm Phong dẫn người đến.

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh trở lại. Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên đầy tổn thương nhìn Thịnh Trình Việt và hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy em già rồi đúng không? Dù sao em đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi.”

Thịnh Trình Việt ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên: “Không già, em không hề già, vẫn non mềm giống như cô gái mười tám tuổi vậy.”

“Anh nói dối.” Tiêu Mộc Diên đập vào ngực Thịnh Trình Việt: “Ngay cả anh cũng nói em là một con cọp cái.”

“Anh thích em với dáng vẻ của một con cọp cái tuyên bố cho cả thế giới biết anh là của em, mà anh cũng chỉ là của em thôi.” Thịnh Trình Việt hôn lên đôi môi Tiêu Mộc Diên: “Bây giờ em mới hơn hai mươi tuổi, là mẹ ba đứa con của anh, đương nhiên có lẽ có thể làm mẹ đứa con thứ tư của anh nữa.”

Tiêu Mộc Diên đưa đồ ăn nhanh trong tay tới trước mặt Thịnh Trình Việt: “Đây không phải là hộp cơm tình yêu gì cả. Anh cố gắng mà ăn đi.”

Thịnh Trình Việt vỗ về Tiêu Mộc Diên và cầm lấy hộp thức ăn nhanh trong tay cô, ôm vai cô rồi đi vào trong văn phòng.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, trong đầu tự nhiên lại cứ nhớ tới lời Tô Anh nói. Trong thời gian này, cô hình như rất thất thường.

Sau khi kết hôn, cô có vẻ càng lúc càng tùy hứng, cho dù Thịnh Trình Việt luôn bao dung cô vô điều kiện nhưng cô cảm giác...

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đờ người ra, Thịnh Trình Việt gắp một miếng thịt kho tàu đưa tới bên miệng của cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ, liệu có thể có ngày nào đó anh sẽ lại ghét em không?” Dù sao, cô cũng ghét mình bây giờ.

“Có thể sẽ có ngày đó.”

Tiêu Mộc Diên chỉ tùy tiện hỏi nhưng không ngờ Thịnh Trình Việt lại nói như vậy. Điều này làm cho tâm trạng của cô càng tệ hơn.

“Có lẽ ngày đó núi sẽ đổ, biển sẽ cạn, trái đất sẽ bị hủy diệt.” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên và biết cô lại nghĩ tới lời Tô Anh nói: “Nhưng anh phát hiện, cho dù đến ngày đó thì anh cũng không thể ghét em được. Em vĩnh viễn là người anh yêu nhất.”

“Chồng, anh tốt quá.”

Phụ nữ thường thích nghe đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt, đặc biệt là khi biết những lời này hoàn toàn là sự thật thì trong lòng tự nhiên sẽ thấy hạnh phúc, từng lời nói đều sẽ lộ rõ cảm xúc của mình.

“Ối, ba mẹ à, hai người ở nhà đã dính lấy nhau cũng không tính là gì, ở trong phòng làm việc thì không cần phải như vậy nữa chứ!” Nguyệt Nguyệt che mặt và biểu thị mình không nhìn thấy gì hết.

Tiêu Mộc Diên đang ở trong lòng Thịnh Trình Việt vội vàng chui ra. Cô nhìn thấy Nguyệt Nguyệt liền sửng sốt: “Sao con lại ở đây?”

“Còn có chúng con nữa.” Tuấn Hạo và Viễn Đan từ ngoài cửa chui vào.

Bọn chúng kiên quyết không đi thang máy mà lựa chọn đua với nhau leo cầu thang từ tầng một đến tầng cao nhất, kết quả là...

Nhìn hai đứa trẻ đầm đìa mồ hôi, Tiêu Mộc Diên lập tức đi tới và vỗ lưng của chúng để giúp chúng dễ thở hơn.

“Các con có chuyện gì vậy?”

“Trí nhớ của mẹ thật sự quá kém rồi. Rõ ràng mẹ đã nói chỉ cần chúng con thi được điểm tuyệt đối thì có thể đến công ty của ba xem mà. Kết quả bây giờ bản thân mẹ lại quên mất. Hôm nay bọn con đi thi mà mẹ cũng không tới đón gì cả.”

Lúc này cô nhớ ra, hôm nay hình như đúng là ngày thi của các con: “Mẹ xin lỗi, mẹ quên mất.”

“Ôi, có phải tuổi tác của mẹ đã cao nên trí nhớ bị giảm sút không vậy?”

Nguyệt Nguyệt thở dài. Cô bé nghĩ tới chuyện ba anh em không có ai tới đón, người nhà của những bạn nhỏ khác đều nhìn bọn họ với ánh mắt thông cảm khiến bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

Thật may là Viễn Đan có mang theo tiền nên bọn họ còn đón được xe tới đây.

Cái nhãn hiệu “tuổi tác lớn” này giống như biến thành một con dao găm cắm phập vào ngực của Tiêu Mộc Diên. Cô còn chưa tới hai mươi lăm, sao ai nấy đều nói tới tuổi tác của cô vậy...

Là bề ngoài cô đã bắt đầu già rồi sao? Tiêu Mộc Diên xoa mặt mình, nét mặt trở nên cứng đờ.
Bình Luận (0)
Comment