Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 239

“Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì anh hiểu em, em rất coi trọng chuyện tình cảm với người khác, cho dù em có ghét Diên Diên thì em cũng sẽ không làm hại cô ấy.”

Trương Bân Bân trong một thoáng có chút hoảng hốt, ánh mắt của Âu Vũ Đình rất kiên định, không giống như đang nói đùa chút nào. Anh ấy tin tưởng cô...

Trương Lâm vẫn luôn hỏi về tin tức của Tiêu thị, cô biết nhưng cô lại không hề ngăn cản Trương Lâm và Tiêu Mộc Diên ở cùng nhau. Đúng vậy, cô có tâm tư của riêng mình. Nhưng cô thật sự không muốn Tiêu Mộc Diên gặp phải chuyện gì đó không may cả.

Không ngờ, Âu Vũ Đình kéo Trương Bân Bân lại: “Không sao đâu, một mình Thịnh Trình Việt đi còn có ích hơn hai người chúng ta đi nữa.”

“Vậy chúng ta có thể làm gì?”

Âu Vũ Đình dường như trầm tư trong chốc lát, sau đó thì ép ngược lại Trương Bân Bân: “Chúng ta có thể làm rất nhiều việc...”

Nhìn thấy bộ dạng rõ ràng đã rơi vào bể tình của Trương Bân Bân, Tiêu Mộc Diên cũng không đành lòng châm chọc, chỉ nói rằng hạnh phúc là tốt rồi.

“Diên Diên, thực ra hôm nay tớ tới đây là có chuyện muốn nói với cậu.” Trương Bân Bân lấy từ trong túi ra một thứ trông giống như thiệp mời: “Tớ và Âu Vũ Đình sắp kết hôn rồi.”

“Vậy thì đúng là chuyện vui lớn mà! Nói đi, muốn mình tặng lì xì bao nhiêu đây?”

“Tớ có thể không cần lì xì.” Trương Bân Bân nhìn Tiêu Mộc Diên cười, nhưng nụ cười này dường như có chút đáng sợ.

“Cậu muốn làm gì?” Hai tay Tiêu Mộc Diên che chắn ở trước ngực mình. Trương Bân Bân phì cười: “Tớ không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn đâu, yên tâm đi. Tớ chỉ không muốn lì xì mà thôi.”

“Cậu tốt vậy sao? Tớ không tin.” Người bạn thường xuyên gài bẫy mình từ nhỏ đến lớn, rồi có một ngày cô ấy nói với mình rằng cô ấy không muốn bẫy mình nữa, cái này cũng quá khó tin.

“Cái này hả, điều kiện đương nhiên là phải có rồi.”

Nhìn đi...

“Để Nguyệt Nguyệt làm con dâu của tớ đi, tớ sẽ nỗ lực để sinh bằng được con trai.”

“...” Tiêu Mộc Diên ngừng lại mất mấy phút, sau đó nói: “Từ chối.”

“Có lợi quá còn gì, tớ chỉ cần Nguyệt Nguyệt thôi.”

“Cậu nói cậu sinh con gái để tớ nhận làm con dâu thì còn nghe được. Cậu suy nghĩ một chút về tuổi của Nguyệt Nguyệt được không?” Cách biệt nhỏ nhất với con trai cô ấy cũng phải là bảy tuổi.

Hiện tại cô so với một người nhỏ hơn năm, sáu tuổi như Thịnh Trình Việt cũng đã bị người khác nói là già rồi, cô làm sao có thể để Nguyệt Nguyệt chịu thiệt thòi được chứ?

“Không sao, tớ không ghét bỏ đâu.”

“Con trai cậu sẽ ghét bỏ nó.”

“Nếu không, hay cậu lại sinh thêm một bé gái nữa đi, đến lúc đó cho tớ cũng không muộn.”

“Trương Bân Bân, cậu thật độc ác.”

Hai người cứ có qua có lại như vậy, ngay cả thế hệ con cháu của hàng nghìn năm sau nên gả cho ai cũng đã nghĩ rõ ràng hết rồi.

“Đã được ba tiếng rồi đó.”

Thịnh Trình Việt gọi điện cho Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhìn nhìn thời gian, đúng là đã lâu lắm rồi. Cô nhớ lại Thịnh Trình Việt đã từng nói qua rằng, cứ ba mươi phút thì gọi cho anh báo cáo một chút, nhưng mà cô lại quên sạch.

“Anh tan làm rồi, sau khi tan làm muốn đi đâu đó không?” Thịnh Trình Việt hỏi.

“Chúng ta đi siêu thị đi, đồ trong tủ lạnh không còn nhiều nữa rồi. Hơn nữa bọn trẻ đã cao hơn, quần áo cũng phải mua.” Tiêu Mộc Diên suy nghĩ cẩn thận, gương mặt nhỏ lập tức xụ xuống.

Cô nói với Trương Bân Bân: “Bây giờ tớ vẫn còn khá nhiều việc phải làm, đi trước nha.”

Trương Bân Bân gật đầu, tiếng chuông điện thoại cùng lúc reo lên.

“Bảo bối, em đang ở đâu vậy? Anh đến đón em.”

Là điện thoại của Âu Vũ Đình.

Nghe thấy tiếng của Âu Vũ Đình, ý cười của Trương Bân Bân cũng nổi lên hai gò má, cô ấy báo cho anh ấy địa chỉ hiện tại của mình. Qua một lúc sau, có một chiếc Ferrari bắt mắt đỗ ngay trước cửa cửa hàng cà phê.

Lúc Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Thịnh Trình Việt thì không nhịn được liếc về phía sau anh một cái: “Bọn trẻ đâu?”

“Tụi nhỏ nói muốn học thêm chút nữa, chúng ta đừng nên làm phiền. “

Mấy đứa trẻ này không thể làm nũng với cô như những đứa trẻ nhà người khác sao? Cô thật sự cảm thấy rằng mình làm mẹ đúng là vô công rỗi nghề mà.

“Không phải nói là muốn đi siêu thị sao? Chúng ta đi thôi.” Thịnh Trình Việt nắm lấy tay của Tiêu Mộc Diên, lại cảm thấy dường như cô không có tập trung lắm. Anh nhớ tới những lời kia của Nguyệt Nguyệt, cảm thấy vẫn nên quan tâm tới những suy nghĩ trong lòng Tiêu Mộc Diên hơn mới được: “Khoảng thời gian sắp tới anh không có việc gì cần làm cả, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Vậy bọn trẻ phải làm thế nào đây?”

“Mộng Huyên nói bọn trẻ rất thông minh, có thể học tập được rất nhiều ở công ty.” Thịnh Trình Việt ôm lấy bả vai của Tiêu Mộc Diên, cùng cô đi vào siêu thị.

Thịnh Trình Việt tự giác đẩy xe hàng, cùng Tiêu Mộc Diên đi mua đồ.

“Anh, chị dâu, thật đúng là lâu rồi không gặp.”

Thịnh Thảo An lắc lư vòng eo mềm mại của cô ta, đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên, tuy rằng trong lòng rất muốn phanh thây xé xác Tiêu Mộc Diên nhưng cô ta vẫn cố nhịn lại.

Mẹ cô ta nói rằng, đàn ông thích nhất chính là lạt mềm buộc chặt, cô ta cứ quấn chặt lấy Thịnh Trình Việt đương nhiên sẽ khiến anh cảm thấy rất chán ghét. Vậy nên cô ta phải giả vờ bày ra bộ dạng như đã không còn tình cảm gì với anh nữa.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy người đến, trong lòng thật sự không biết phải nói gì. Một người phụ nữ có thể hạ thuốc chính anh trai mình thì làm sao có thể chỉ dùng từ “đáng sợ” để hình dung được chứ?

“Ai nha, đừng có sợ em, lúc đó tuổi còn nhỏ không có hiểu chuyện, hiện tại em đã biết sai rồi.” Thịnh Thảo An đi tới bên cạnh Thịnh Trình Việt nói: “Anh à, lúc trước là em sai, gần đây ba rất nhớ anh, rất muốn hai người có thể ăn cùng với ông ấy một bữa cơm.”

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An mấy lần, không giống bộ dạng của người đang nói dối.

“Ừ, để hôm khác chúng tôi tới.” Thịnh Trình Việt gật đầu, dường như là đồng ý với Thịnh Thảo An nhưng anh lại kéo Tiêu Mộc Diên đi khỏi chỗ đó.

Thịnh Thảo An nhìn theo bóng lưng của họ, trong mắt bắn ra thứ ánh sáng khiến người ta thấy sợ hãi. Nếu nói cô ta rất thích Thịnh Trình Việt cũng không đúng lắm, thực chất cô ta chỉ thích những người đẹp trai mà không để ý tới cô ta kìa. Bởi vì cô ta luôn luôn tin rằng “người khó chiếm được nhất chính là người tốt nhất”.

Từ nhỏ, hai người anh trai tốt nhất cũng chính là hai người cô ta khó chiếm được nhất.

“Vợ à, đừng có tin mấy lời vớ vẩn của người phụ nữ đó, nhất định phải bảo vệ anh thật tốt đó.” Thịnh Trình Việt không hề tin tưởng một chút nào vào mấy lời nói của Thịnh Thảo An.

“Anh sợ cô ta như vậy sao?” Hình như mỗi lần nhìn thấy Thịnh Thảo An thì anh đều giống như thấy ma vậy.

Thực ra là vì cảm thấy buồn nôn, là loại cảm giác chán ghét khó nói thành lời lan tràn khắp thân thể.

Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một hồi lâu, ừm, cô hiểu rồi.

“Ông xã, chúng ta đi kiếm đồ ăn gì đó đi.” Tiêu Mộc Diên kịp thời chuyển chủ đề.

Thịnh Trình Việt tất nhiên cũng không hề có suy nghĩ muốn biết chuyện của người khác.

“Chúng ta đi chọn đồ để mang theo trong tuần trăng mật đi.” Thịnh Trình Việt ghé vào bên tai Tiêu Mộc Diên rồi nói.

“Tuần trăng mật gì cơ?” Hiện tại bọn họ đã kết hôn bao lâu rồi chứ?

Thịnh Trình Việt trầm tư trong chốc lát: “Bọn trẻ đều nhất trí cho rằng em quá vất vả, quá mệt mỏi rồi, bảo anh phải đưa em ra ngoài chơi một chuyến thật vui vẻ.”

Tiêu Mộc Diên cũng trầm mặc: “Thực ra, sau khi kết hôn em đều rất rảnh, nhiều nhất là nấu cơm gì gì đó thôi. Mấy đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, em cũng không cần thiết phải chăm sóc nhiều.”

“Vậy chúng ta sinh thêm một đứa nhỏ không hiểu chuyện đi.”
Bình Luận (0)
Comment