Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 245

Màu sắc chủ đạo của quần áo vẫn là màu đen, đây vốn là áo khoác dài, nhưng anh mặc cũng chỉ dài chưa tới đầu gối.

Chân dài thấp thoáng sau áo khoác dài, trên cổ là khăn mà Tiêu Mộc Diên đan cho anh, anh giống như một nam thần văn nghệ bước từ trong sách ra.

Tiêu Mộc Diên nhìn, trên mặt thấp thoáng nụ cười. Lúc Thịnh Trình Việt mở cửa xe cho bọn họ, lúc lên xe, cô cũng không tiếc lời khen: “Hôm nay, anh đẹp trai lắm.”

Lời nói này còn giá trị hơn vạn lời của người khác.

Vì thế Thịnh Trình Việt cứ cười ngây ngô cho đến lúc đến nơi.

Nguyệt Nguyệt nhìn ba nó cứ tủm tỉm cười ngốc, thì đột nhiên hối hận vì sao trước đó lại khen ba. Sau này cô bé sẽ gả cho một người đẹp trai, nhưng không gả cho một người đẹp trai ngốc.

Bên ven hồ đã tập trung rất đông người, bọn họ nghe nói đêm nay bên hồ sẽ có bắn pháo hoa nên ùn ùn kéo đến xem.

Ngày trước, không có phong tục này, tuy cũng có bắn pháo hoa nhưng đa phần là vào dịp Tết Nguyên Đán. Tiêu Mộc Diên mặc áo khoác tối màu, cổ quàng khăn giống kiểu của Thịnh Trình Việt. Bọn họ đan tay vào nhau, phía trước còn có ba đứa bé xinh xắn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Đã quen bị người khác chú ý đến, nên bọn họ vẫn đi về phía trước bình thường. Có rất đông người, Thịnh Trình Việt nắm chặt lấy tay Tiêu Mộc Diên.

Nhưng ba đứa bé, bởi vì còn bé, nên thoáng cái đã bị đám đông che mất.

“Bọn trẻ đâu?” Tiêu Mộc Diên phát hiện ra đầu tiên, không thấy bọn trẻ đâu, cô hỏi, quay ra sau tìm, rồi lại đi lên phía trước tìm.

Bọn trẻ cũng biết là lạc mất người lớn rồi.

“Hay là, chúng ta đi báo chú cảnh sát” Nguyệt Nguyệt lên tiếng trước, trong sách vẫn dạy như vậy, cô bé cầm điện thoại lên, định gọi điện.

Viễn Đan ngăn lại nói: “Bây giờ chúng ta lớn rồi, còn cần tìm chú cảnh sát gì nữa, chúng ta ra ven hồ, có nhớ ba vì để mẹ xem cho rõ mà đã bao cả một khán đài không”

Tuấn Hạo trầm tư: “Viễn Đan nói đúng, chúng ta qua bên đó, rồi gọi điện cho ba mẹ”

Nguyệt Nguyệt xóa đi con số định gọi, sau đó bấm số gọi cho Tiêu Mộc Diên.

“Nguyệt Nguyệt, các con đang ở đâu?”

Tiêu Mộc Diên vừa nhận được cuộc gọi đã vội vàng hỏi.

“Mẹ, chúng con đi lên khán đài trước, mẹ và ba lát cũng lên đó nhé.” Nguyệt Nguyệt nói những lời bọn chúng đã bàn bạc trước đó.

“Được, các con cố gắng tránh chỗ đông người, đừng để bị thương.” Tiêu Mộc Diên suýt nữa thì quên, ba đứa nhóc của cô không giống những đứa trẻ khác, đều là những đứa nhóc vô cùng thông minh.

Vậy vừa rồi cô cuống lên để làm gì?

Thịnh Trình Việt nhìn vẻ mặt chốc chốc lại thay đổi của Tiêu Mộc Diên, ánh mắt cười cười, anh xoa đầu cô, cảm nhận mái tóc mềm mại: “Em ấy, gần đây lo nghĩ nhiều quá.”

Gió nhẹ thổi qua khuôn mặt Tiêu Mộc Diên, thổi bay mái tóc cô. Cô nghe thấy lời Thịnh Trình Việt nói thì bật cười. Quả thật, gần đây cô đúng là nghĩ hơi nhiều.

“Ông xã, thật ra em cũng không biết gần đây em sao nữa? Cứ có cảm giác anh sẽ rời bỏ em.”

Thật ra cô có một chuyện vẫn chưa nói, một ngày trước khi gặp Cao Ngọc Mai, lúc ngủ trong lều cô đã mơ một giấc mơ, giấc mơ đó tuy mơ hồ mờ mịt nhưng cô lại nhìn rõ bóng lưng của Thịnh Trình Việt, anh nắm tay ba đứa nhỏ bỏ cô lại.

Cho nên, lúc nhìn thấy Cao Ngọc Mai xuất hiên, tự nhiên cô lại sợ, cô gái đó, đã từng hại cô mất cả gia đình.

Nhưng nhớ lại lúc đó hình như Thịnh Trình Việt vẫn còn thích cô ta, lại cảm thấy cô đẩy tất cả trách nhiệm lên Cao Ngọc Mai là không đúng.

Tóm lại, cô ta nghĩ thế nào, có sai thế nào thì cuối cùng cũng đã thành công bức chết cô.

Nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên nói, Thịnh Trình Việt cũng không để trong lòng, anh nói: “Đừng có nghĩ tới những chuyện không thực tế, anh và các con sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

“Thật không?” Cô không chắc chắn, giấc mơ đó tuy mơ hồ nhưng quả thật đã dọa cô sợ.

Thịnh Trình Việt gật đầu tỏ ý chắc chắn, người ta nói đàn bà sinh con xong, ngốc ba năm, cô gái này sinh một lúc ba đứa, vậy chẳng phải là sẽ ngốc chín năm à?

Không, hình như sáu năm trước vẫn còn minh mẫn.

Có thể khiến một người phụ nữ minh mẫn trở nên hồ đồ như vậy, nói chung cũng chỉ có một nguyên nhân, đó là gặp được tình yêu.

Tiêu Mộc Diên giữ lại trong lòng, yên tâm nắm chặt tay Thịnh Trình Việt.

Đột nhiên, trên trời có một tiếng nổ, tỏa ra một đóa hoa.

Pháo hoa bắt đầu như vậy, ánh sáng trên trời chiếu sáng những người đứng xem, Tiêu Mộc Diên cũng ngẩng đầu lên, thương thức kỹ.

Thịnh Trình Việt vội ôm lấy Tiêu Mộc Diên bước vội, sợ làm lỡ lời xin lỗi của bọn trẻ, mấy ngày nay anh không có ngày nào yên cả.

“Sao ba mẹ vẫn chưa tới?” Nguyệt Nguyệt cúi xuống nhìn những người trong đám đông.

Cả một khoảng tối mò, chả nhìn thấy gì cả.

“Chỉ đành tin tưởng ba, nếu không tới kịp thì pháo hoa của chúng ta sắp bắn rồi, đến lúc đó chúng ta làm sao kịp nói xin lỗi mẹ đây.”

Cái gọi là bao cả khán đài, chỉ là Lâm Phong dẫn theo một đám người đến chiếm chỗ trước, nhìn thấy ba vị tiểu tổ tông, anh nhường lại vị trí cho chúng mà thôi.

Cho nên, xung quanh khán đài cũng rất đông người. Vì người đông chen chúc, mấy đứa bé bị lạc cũng không ít, chỉ có thể nhờ đến cảnh sát giúp đỡ.

Chỉ là, có một người mặc áo rách rưới lấm lem, duy nhất có đôi mắt là sang lấp lạnh, nhìn thấy ba đứa bé lúc thì buồn phiền lúc thì cười rộ lặng lẽ chuyển thành thù hận.

“Em nhỏ, em bị lạc ba mẹ à?”

Bởi vì Viễn Đan và Tuấn Hạo đã bắt đầu buồn chán mà giở “Tam Tự Kinh” ra so tài, Nguyệt Nguyệt cũng đành tìm người khác nói chuyện.

“Cô Nguyệt Nguyệt, đừng nên nói chuyện với ăn mày thì hơn.” Một vệ sĩ đứng bên cạnh tỏ vẻ ghét bỏ liếc đứa nhóc kia một cái, rõ ràng là không cùng một thế giới với Nguyệt Nguyệt trên người toàn đồ hiệu.

Nguyệt Nguyệt tức giận bất bình nhìn vệ sĩ nói: “Ăn mày gì chứ, em ấy cũng chỉ là đi lạc ba mẹ mà thôi.”

Vệ sĩ nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy, cũng ngại nói lại, dù sao thì cô bé cũng là thiên kim của ông chủ, còn anh ta chỉ là đi làm thuê.

Đứa nhóc mặc áo rách kia nghe thấy lời Nguyệt Nguyệt nói, đôi mắt sáng rực lướt qua tia kinh ngạc. Cảm giác ghét bỏ cô công chúa nhỏ này lúc đầu dần chuyển sang thấy cô bé đáng yêu

“Tớ… tớ không tìm thấy bố mẹ.” Giọng nói đứa nhóc hơi khàn, chắc là do lâu rồi không nói chuyện. Nói xong thì lại cúi đầu xuống, dường như đang phiền não.

“Không sao, không sao, có thể gọi chú cảnh sát đến giúp đỡ, chú cảnh sát của chúng ta đều rất giỏi.” Nguyệt Nguyệt học theo Tiêu Mộc Diên an ủi mình, vỗ nhẹ lên đầu đứa nhóc.
Bình Luận (0)
Comment