Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 269

Từ ngày Quả Quả tới nhà, Tuấn Hạo càng trở nên dịu dàng hơn. Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở Qủa Qủa mà thôi. Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đều không hiểu tại sao người này nói thay đổi là thay đổi như vậy được?

Chúng và Tuấn Hạo đều từ trong một bụng chui ra, nhưng vì sao cậu ấy chỉ tốt với Quả Quả thôi?

"Dì Bân Bân, chúng cháu cũng muốn biết câu trả lời cho vấn đề dì hỏi. Trước đây, anh Tuấn Hạo của cháu rất lạnh lùng. Nhưng giờ dì xem thử đi. Ôi..." Bé Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Đây là tiết tấu hoàn toàn là bị người ta cướp đi rồi!"

Tiêu Mộc Diên cũng xem như yên tâm khi thấy Trương Bân Bân và con mình hợp nhau như vậy.

"Bân Bân, tớ giao mấy đứa cho cậu chăm sóc đấy, tớ đi trước đây."

"Cậu cứ yên tâm giao cả cho tớ đi." Trương Bân Bân vỗ ngực bảo đảm. Cô ấy nhìn thấy những đứa trẻ thì trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, chỉ ước gì ngày mai mình cũng sinh ra một đứa.

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe vậy thì rời khỏi phòng mà không hề lưu luyến gì.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

"Mẹ cháu đi vội vàng như vậy là định làm gì thế?" Trương Bân Bân thấy cô biến mất nhanh như một làn khó liền hỏi.

"Chắc mẹ cháu vội vàng đi hẹn hò với ba rồi." Nguyệt Nguyệt giang hai tay ra và lộ vẻ bất lực: “Dì nói xem, tại sao những người lớn rõ ràng thích thế giới của hai người, còn sinh ra những đứa con như chúng cháu làm gì cho ngột ngạt chứ?"

Động tác này của Tiểu Nguyệt Nguyệt đã thành công chọc cho Trương Bân Bân phì cười. Cô ấy không nhịn được mà thò tay nhéo vào mặt Nguyệt Nguyệt: “Ái chà, Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cháu lại có thể đáng yêu như vậy chứ?"

"..." Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ sợ hãi và lui lại hai bước, trực tiếp lùi đến phía sau lưng Viễn Đan.

Viễn Đan nhìn Trương Bân Bân như một mụ phù thủy kỳ quái, hình như cậu đã hiểu được tại sao Nguyệt Nguyệt phải trốn ra sau lưng mình.

Trương Bân Bân chợt muốn chơi đùa nên giơ cao móng vuốt và muốn bắt Nguyệt Nguyệt ở phía sau Viễn Đan. Mà cậu bé lại giống như con gà mái bảo vệ cẩn thận cho cô bé. Thấy tình cảm hai anh em tốt như vậy, Trương Bân Bân cũng không thể nói gì được nữa. Nhưng cô ấy thật ra lại nhớ tới một việc.

"Không phải ba các cháu đang tham gia bữa tiệc do ông nội các cháu tổ chức sao? Dì nghe Âu Vũ Đình ở đó nói bên cạnh ba các cháu còn có một người phụ nữ đấy? Mà bây giờ mẹ cháu vừa mới đi thôi mà?"

Trương Bân Bân nói ra nghi ngờ trong lòng thì mới biết có điểm không đúng, hơn nữa còn rất không đúng nữa. Nói như vậy, Tiêu Mộc Diên muốn đi...

Ánh mắt đám trẻ con cũng không khác Trương Bân Bân là mấy. Bọn họ nhìn về phía cửa nơi Tiêu Mộc Diên rời đi, mắt tất cả đều trợn tròn.

Bọn họ hi vọng mình nghĩ nhầm, kết quả hẳn vẫn là tất cả cùng vui mới tốt.

Tiêu Mộc Diên vẫy một chiếc xe taxi và báo địa chỉ.

"Cô ơi, cô tới đó làm gì vậy?" Người tài xế hỏi.

Vừa rồi, Tiêu Mộc Diên đã nói ra địa chỉ nhà cũ của nhà họ Thịnh. Đó là một khu nhà giàu có tiếng nhưng chỉ có một nhà, chính là nhà họ Thịnh.

"Tôi có một người bạn ở bên đó." Tiêu Mộc Diên không muốn nhiều lời.

Sau đó, người tài xế còn muốn hỏi thêm nhưng đều bị cô trả lời mơ hồ cho qua.

Sau khi đến nơi, Tiêu Mộc Diên mới đột nhiên thấy sợ. Cô tới ngôi nhà này cũng không được mấy lần. Ngay cả lúc kết hôn cũng chỉ vội vàng tới một chuyến, còn chưa đi dạo hết các nơi đã chuyển qua nhà mới của cô và Thịnh Trình Việt.

Cô nhìn tòa nhà lớn trước mặt và hít sâu một hơi, sau đó đi vào bên trong.

Bây giờ đã là buổi tối nhưng ở đây vẫn sáng như ban ngày, đủ loại xe sang trọng và các người đẹp ra vào nối liền không dứt.

Cô vừa đi tới cửa đã bị bảo vệ cản lại.

"Cô ơi, thật ngại quá, xin hỏi cô có thiếp mời không?"

Người bảo vệ mặc đồng phục màu trắng. Tuy nói anh ta đang làm việc nhưng cũng phải nhìn kỹ mặt những người tới đây.

Tiêu Mộc Diên không mặc trang phục quá lộng lẫy. Từ khi mang thai tới nay, cô chỉ mặc quần áo rộng rãi và đi giày đế bằng, thậm chí còn không trang điểm.

Nhưng nhìn dáng vẻ cô như vậy lại co vẻ rất gọn gàng khiến người ta không thể khinh thường.

Chỉ có điều thoạt nhìn người như vậy không giống như tới tham gia bữa tiệc.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu và trả lời: "Tôi không có."

"Thật ngại quá, nếu không có thiệp mời thì cô không thể vào được." Người bảo vệ lại liếc nhìn Tiêu Mộc Diên. Phần lớn các các cô gái tìm tới đây đều muốn trà trộn vào trong bữa tiệc, sau đó muốn tóm lấy một ông chồng có thân phận cao quý. Nhưng người phụ nữ này hình như quá lười rồi, ngay cả quần áo cũng không chịu thay nữa. Như vậy thì anh ta càng không thể để cho cô vào trong được.

"Tôi có quen biết với Thịnh Trình Việt, các anh vào nói với anh ấy một tiếng, anh ấy sẽ biết là tôi."

Bảo vệ cười: “Cô ơi, tôi nói thật với cô, có rất nhiều người mơ ước tới cậu chủ nhà chúng tôi. Nếu cô là một trong những người đó thì nên từ bỏ ý định đi. Ông chủ nhà chúng tôi nói mợ chủ của chúng tôi phải là con gái trong gia đình danh giá. Cô có thấy bữa tiệc long trọng này không? Đây là ông chủ tổ chức để chọn con dâu cho con trai mình đấy. Tôi thấy điều kiện của cô cũng không tệ, không nhất thiết phải dính vào làm gì."

"Tôi là vợ của Thịnh Trình Việt, chúng tôi đã đăng ký kết hôn." Tiêu Mộc Diên giải thích.

"Cô đừng nói đùa. Mặc dù cậu chủ nhà chúng tôi đã có con nhưng tôi chưa từng nghe cậu ấy kết hôn đâu! Tôi khuyên cô vẫn nên quay về cố gắng học tập, sau đó tìm một người bình thường mà kết hôn, đừng mơ tưởng bay lên đầu cành để biến thành phượng hoàng làm gì." Người bảo vệ tận tình khuyên.

Bữa tiệc này mới bắt đầu bao lâu mà có không biết bao nhiêu cô gái muốn trà trộn vào trong. Anh ta đã từ chối quyết liệt tới mức thấy phiền, bắt đầu chậm rãi chia sẻ kinh nghiệm sống với người khác.

" Diên Diên, sao em lại ở đây?"

Khi Tiêu Mộc Diên đang hết đường xoay xở, phía sau chợt vọng đến giọng nói kinh ngạc và vui mừng.

Tiêu Mộc Diên quay đầu và nhìn thấy Trương Vân Doanh. Trên mặt cô cũng lộ vẻ vui mừng: “Đàn anh, bọn họ không quen biết em nên không cho em vào trong."

Người bảo vệ nhận ra Trương Vân Doanh và nhìn về phía Tiêu Mộc Diên. Chẳng lẽ cô gái này còn quen biết với anh ấy à? Không biết có phải cô ấy lôi kéo làm quen hay không? Có nghe cô ấy gọi gì chưa? Đàn anh à? Nếu anh ta và Trương Vân Doanh học cùng một trường học, vậy anh ta chắc chắn sẽ nhận ra đàn anh như Trương Vân Doanh, nhưng người đàn anh này lại không chắc sẽ nhận ra anh ta đâu.

Trương Vân Doanh nhìn về phía bảo vệ: “Tôi có thể dẫn cô ấy vào trong chứ?"

Không ngờ là biết thật... Vẻ mặt người bảo vệ lập tức thay đổi: “Cô à, cô sớm nói là đi cùng với cậu Trương thì không phải đã xong rồi sao? Nếu vậy, tôi nhất định sẽ để cho cô vào trong, cần gì phải lôi cậu chủ nhà chúng tôi ra chứ? Cô cũng thật là." Còn làm cho anh ta suýt nữa đắc tội với người khác.

"..." Nói như vậy là trách cô sao? Tiêu Mộc Diên rất bất đắc dĩ. Cô thật sự không biết phải hình dung thế nào về người này nữa.

"Anh không nhận ra cô ấy sao?" Trương Vân Doanh hỏi người bảo vệ.

Người bảo vệ nghe Trương Vân Doanh hỏi vậy thì lập tức cười lấy lòng: “Tôi làm sao có thể quen biết với người của cậu chủ Trương chứ? Ngài nói có phải không?"

"Anh thật sự không nhận ra à?" Trương Vân Doanh lại hỏi thêm một lần nữa.

Người bảo vệ lắc đầu: “Tôi thật sự không quen biết." Các cậu chủ trong gia đình giàu có đều có rất nhiều bạn gái. Nếu anh ta biết hết thì có thể đi làm việc trong cơ quan tình báo của nhà nước được rồi.

Trương Vân Doanh liếc nhìn Tiêu Mộc Diên rồi lại nhìn về phía người bảo vệ và chậm rãi nói:

"Cô ấy là mợ chủ các anh đấy."
Bình Luận (0)
Comment