Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 280

Đến cổng bệnh viện, Tiêu Mộc Diên xuống xe, cô nói với Tiểu Ngô: “Anh về nghỉ ngơi trước đi, kiểm tra mấy cái này chắc sẽ rất mất thời gian, đợi tôi kiểm tra xong, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Tiểu Ngô gật đầu, đúng vậy, sáng sớm mở mắt ra, sau đó lại còn gặp phải một chuỗi sự việc đau tim ở trước cửa Thịnh Thị, hiếm khi chủ đã mở lời, anh có thể lập tức về nhà nghỉ ngơi sao?

Vào trong bệnh viện, có không ít người nhận ra Tiêu Mộc Diên, họ ở phía sau Tiêu Mộc Diên hỏi:

“Thịnh phu nhân thấy không khỏe chỗ nào sao ạ?”

“Phu nhân nói với chúng tôi, chúng tôi có thể giúp được gì phu nhân không ạ?”

...

Vài người vây quanh lấy Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên không khỏi nghi hoặc có phải mình đến nhầm chỗ rồi không, nơi cô đến có phải bệnh viện không vậy?

Đương nhiên, Tiêu Mộc Diên cũng không phải là người quá nổi tiếng hay gì, vẫn có rất nhiều người không nhận ra cô.

“Người phụ nữ kia có lai lịch thế nào? Mà sao nhiều bác sĩ y tá vây lấy cô ấy vậy?”

“Cậu không biết à! Vị này là vợ của ông chủ bệnh viện chúng ta đấy. Tôi từng gặp qua bởi vì cô ấy từng gặp chút chuyện, mà ông chủ muốn phá bỏ cái bệnh viện này đấy.”

“Đây không phải là bệnh viện của anh ấy sao? Sao lại phá đi?”

“Ai biết? Nói tóm lại anh ấy cưng người vợ này cực, chúng ta nhất định phải cẩn thận chút, cô ấy mà không vui, chúng ta đều phải khăn gói ra đi đấy.”

Những lời này, Tiêu Mộc Diên nghe thấy mà không khỏi buồn cười, cô có đáng sợ vậy không?

“Nhưng mà, cô ấy đến đây làm gì vậy?”

“Chắc là đến để cảm nhận chút cảm giác bà chủ được tung hô ý mà.”

...

Tiêu Mộc Diên nghe tiếng nói có ngưỡng mộ có châm biếm của đám người đó đi vào trong khoa sản.

Vậy là lại nghe thấy tiếng đám người đó bàn luận.

“Cô ấy chắc đến khám thai.”

“Các cậu không phải nói chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt sao? Tại sao lại không đến cùng cô ấy?”

“Ai biết được chứ? Thế giới của người có tiền thật khó hiểu. Tôi nghe nói, chồng cô ấy cũng vì tình đầu của anh ta mà làm ầm sang tận bên này, ai biết được có phải là lại có tình mới rồi không?”

“Không phải chứ, đáng thương quá.”

...

Đương nhiên, đối với những lời bàn luận này, Tiêu Mộc Diên chỉ nghe vào tai này rồi lại tuồn ra bằng ta kia thôi, không quá bận tâm.

Cô đưa tài liệu cho bác sĩ, đợi kiểm tra.

Vị bác sĩ này không nghe mấy lời đồn đoán bên ngoài của y tá, vậy nên cũng không nhận ra Tiêu Mộc Diên. Cô đẩy gọng kính lên nhìn nhìn cô gái đang ngồi trước mặt, rồi lại nhìn đằng sau cô.

“Cô đến một mình.”

Dường như đoán được những gì bác sĩ đang nghĩ, Tiêu Mộc Diên cười.

Bác sĩ cũng ngượng ngập trả lời, không khỏi lầm bầm: “Thai phụ sao lại đến khám thai một mình? Cho dù chồng không có thời gian, mẹ chồng hay bạn bè cũng được mà!”

Tiếng của bác sĩ tuy nhỏ, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn có thể nghe thấy hết.

Nhắc đến mẹ chồng, mẹ chồng cô trước giờ dường như chưa bao giờ nhận đứa con dâu là cô, thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách để người khác thay thế vị trí của cô. Còn bạn bè, cô không muốn để Trương Bân Bân lo lắng...

Tiêu Mộc Diên kiểm tra xong, đưa giấy khám cho bác sĩ.

Bác sĩ nói tình hình ở trên giấy khám và những mục cần chú ý.

Nhưng, bác sĩ nói xong lâu lắm rồi, Tiêu Mộc Diên vẫn không có ý định muốn rời đi.

“Có vấn đề gì nữa sao?” Bác sĩ hỏi.

Tiêu Mộc Diên trầm ngâm một lúc, sau nói: “Bây giờ muốn phá thai thì...”

“Cô muốn phá thai?” Bác sĩ không hiểu, nhìn quần áo Tiêu Mộc Diên đang mặc, tuy quần áo rất đỗi bình thường, nhưng người mắt tinh có thể nhìn ra được khí chất từ cô, hoàn cảnh gia đình không tồi, hơn nữa thông tin cô viết bên trên là đã kết hôn, bác sĩ thực sự không hiểu người có điều kiện tốt như vậy sao lại muốn phá thai?

Bà từng gặp rất nhiều người, cho dù là có mấy đứa con, cũng đều coi như bảo bối không chê nhiều.

Tiêu Mộc Diên vốn là chỉ định hỏi một chút, dù sao dạo gần đây cô cảm giác bản thân không chịu nổi nữa rồi, cứ sống như vậy thực sự rất mệt. Nhưng khi nghe bác sĩ nói vậy, lại bị bác sĩ nhìn như thế, cô do dự.

“Tôi nói nhầm, tôi muốn hỏi có phải là tôi rất khó xảy thai không.”

Bác sĩ nghe vậy dáng vẻ như đã hiểu, thì ra là nói nhầm, chẳng trách. Bà nói: “Vị trí thai bây giờ ổn định, nhưng không được hoạt động mạnh, đặc biệt là chuyện vợ chồng phải chú ý bảo vệ bản thân...”

Tiêu Mộc Diên nghe bác sĩ nói gật đầu liên tục, sau cầm giấy khám rời khỏi đó, chỉ là vẫn có thể nghe thấy tiếng mấy y tá ở đằng sau nói chuyện.

Đối với những nội dung đó, vẫn là câu nói ấy, không có thông tin gì mới.

Bác sĩ nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Diên rời đi lắc đầu, cúi đầu nhìn bệnh án khác, chờ bệnh nhân tiếp theo.

“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn đang gọi hiện tắt máy...”

Thịnh Trình Việt không ngừng gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên, nhưng không gọi được.

Anh nghĩ nhất định là Tiêu Mộc Diên chờ lâu quá, nên không để ý đến anh đi luôn rồi. Rõ ràng là anh đã hứa với cô, phải cùng cô đi khám thai, nhưng...đây không phải là do công ty có chuyện đột xuất sao?

Anh vừa giải quyết xong xuôi cả rồi, chuyện ngoại thương cũng đã ổn thỏa, tiếp theo đây anh sẽ có một khoảng thời gian dài bên cô. Nhưng ngay lúc này, anh khổng thể liên lạc được với Tiêu Mộc Diên.

Trước đó, Thịnh Trình Việt đã gọi điện cho Tiểu Ngô, Tiểu Ngô nói anh vừa mới rời khỏi bệnh viện. Anh nghĩ, nếu đợi Tiểu Ngô đến đón anh, thì sẽ phải đợi rất lâu, nên anh mượn xe Mộng Huyên, chạy xe tới bệnh viện.

Các y tá vẫn đang bàn luận chuyện Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt liền đến nơi.

“Cậu nói xem ông chủ đó có phải có người mới rồi không.”

“Ai nói không phải chứ? Nhìn anh ta lo lắng cho tình đầu của mình như thế, kết quả chưa được vài tháng, lại đột nhiên kết hôn luôn.”

“Nếu một ngày người lăng nhăng đột nhiên thay đổi, vốn là chuyện khó có thể xảy ra.”

“Được rồi, biết mấy tin trên báo là đủ rồi, đừng nói bừa, ý tá trưởng nhìn thấy chúng ta lười biếng là không hay đâu.”

“Ây, cậu xem, người đó đến rồi.”

“Đừng nói, cũng đẹp trai phết đấy.”

...

Thịnh Trình Việt đi qua mấy y tá đang bàn tán xôn xao, đi thẳng vào khoa sản.

Bác sĩ đẩy kính nhìn người trước mặt: “Chào anh, anh có chuyện gì sao?”

“Ở đây có sản phụ nào họ Tiêu đến đây không?”

“Phụ sản họ Tiêu mà cậu nói có phải trông rất xinh không?”

Thịnh Trình Việt gật đầu.

“Cô ấy vừa mới rời khỏi đây, chắc đi chưa xa đâu.”

Thịnh Trình Việt nghe xong không nói lời nào, quay người rời đi.

Đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Bác sĩ nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt, trông giống với bóng lưng của Tiêu Mộc Diên, hai người đều khiến cho người ta phải suy nghĩ. Đột nhiên, trong đầu bà lại hiện lên dáng vẻ đáng thương của Tiêu Mộc Diên...

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bình Luận (0)
Comment