Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 312

"Thật sự xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi là số không tồn tại..."

Số điện thoại này lại là số trống... Cũng có lẽ đúng như lời Lâm Phong đã nói, đây là một dãy số được bảo mật. Như thế này càng làm cho anh nghi ngờ hơn, rốt cuộc người kia là ai?

Ngay khi Thịnh Trình Việt nghĩ mãi không ra thì điện thoại của anh vang lên.

Cuộc điện thoại này do trường học gọi tới, Thịnh Trình Việt không thể nào ngờ được một đám trẻ con xuất sắc của anh lại để cho anh được nếm thử mùi vị bị mời phụ huynh.

Thật ra cảm giác đầu tiên của Thịnh Trình Việt khi nghe được điều này là muốn chia sẻ chuyện này với Tiêu Mộc Diên, không phải cô luôn chê bai mấy đứa trẻ trong nhà này thật sự quá biết điều à? Bây giờ thì không phải rồi nhé, không ngoan đến mức anh cũng không ngờ được.

"Ngài Thịnh, ngài chính là cha của Viễn Đan và Tuấn Hạo phải không, bây giờ hai người bọn họ đang ở văn phòng, Nguyệt Nguyệt cũng ở đó."

Thịnh Trình Việt lập tức gác lại công việc, lái xe đến trường học. Nếu như anh không nhớ lầm thì hôm nay là thứ bảy... Anh đến công ty chỉ vì còn có chuyện có thể điều tra.

Nhưng chuyện mấy đứa bé này gây họa phải vào văn phòng trường làm Thịnh Trình Việt không kịp chuẩn bị.

Khi đến văn phòng, anh nhìn thấy quần áo mấy đứa con nít này đều trở nên rách rưới, anh thật sự không dám nhận ba đứa bé ở đây đều là ruột thịt của anh, còn một đứa khác cũng là con cháu trong nhà.

Thịnh Trình Việt tỏ vẻ mình không nhận ra bé trai bị thương nặng nhất kia.

Thấy Thịnh Trình Việt tới, trên mặt cô giáo cũng hiện lên nụ cười."Ngài Thịnh, bình thường mấy đứa bé này đều cư xử rất ngoan, nhưng hôm nay không biết tại sao chúng lại đánh nhau, vốn là tôi cũng không muốn làm phiền anh, nhưng dường như chuyện này quá nghiêm trọng, nếu không trừng phạt nghiêm khắc thì sau này bọn trẻ có thể không biết sợ, điều này càng tệ hại hơn, lúc đó cũng sẽ có ảnh hưởng xấu."

"Cho nên chuyện gì đã xảy ra?" Trong ánh mắt Thịnh Trình Việt nhìn những trẻ này mang vẻ cảnh cáo, nhắc nhở bọn họ cần phải nói thật, nếu không...

Ánh mắt Viễn Đan vẫn còn vẻ hung dữ, khi thấy Thịnh Trình Việt bỗng hừ lạnh một tiếng rồi sau đó quay mặt qua chỗ khác.

Thịnh Trình Việt không biết mình đã làm gì trêu chọc Viễn Đan nhưng tóm lại Viễn Đan không muốn nhìn thấy anh.

Thịnh Trình Việt vừa nhìn về phía Tuấn Hạo ở bên cạnh, vốn nghĩ là thằng bé sẽ kể ra chuyện gì nhưng kết quả nó cũng im lặng.

Nguyệt Nguyệt và Quả Quả cũng cúi đầu không nói.

"Hôm nay là thứ bảy, không phải chỉ có một mình Viễn Đan có giờ học à? Nói cho ba biết rốt cuộc đây là chuyện gì?" Giọng nói anh bị đè nén, hơi nhẹ nhưng vẫn có vẻ uy nghiêm không thể khinh thường.

Mấy đứa bé này suýt chút nữa đã khai ra sự thật nhưng rốt cuộc đứa trẻ bên phía bên kia mở miệng trước.

"Dượng, chuyện là thế này, bởi vì dượng và cô của cháu rất yêu mến nhau cho nên bọn họ ghen tỵ không vui. Cháu chỉ nói thật mà thôi nhưng những người này lại có một trái tim thủy tinh (trạng thái tâm lý nhạy cảm và mong manh), không chấp nhận nổi mới đánh cháu."

"Cậu vừa gọi tôi là gì?" Dường như Thịnh Trình Việt vừa nghe được một kiểu xưng hô lạ, đó là gọi anh à?

Đứa bé kia nghe được Thịnh Trình Việt trả lời mình thì lập tức hăng hái lên: "Cháu gọi dượng là dượng nha, dù sao sớm hay muộn thì dượng và cô của cháu cũng sẽ về chung một nhà."

"Cô cậu là ai?" Thịnh Trình Việt hỏi.

"Cô cháu là Tô Anh." Đứa bé kia rất hăng hái: "Dượng, bây giờ dượng biết rồi chứ. Bây giờ con vợ trước của dượng đang ăn hiếp cháu, nếu như dượng giúp đỡ cháu thì cháu sẽ khen ngợi dượng vài câu trước mặt cô của cháu được không?"

"..." Dường như Thịnh Trình Việt nhìn thấy được phong cách của Tô Anh trên người đứa bé này, không có não lại còn ảo tưởng sức mạnh, đúng là tự xem mình như một nhân vật quan trọng...

"Mẹ nó, cậu im miệng cho tôi, cái gì vợ trước với không vợ trước, nhà tôi mãi mãi chỉ có một bà chủ là mẹ tôi, bà cô gì kia của cậu chỉ là một kẻ không có đầu óc muốn làm người thứ ba chen chân vào gia đình người khác." Viễn Đan đột nhiên nổi giận thét lên một tiếng, sau đó lập tức nhào tới cho đứa bé kia hai tát tai, đó vẫn là nhờ Tuấn Hạo luôn ngăn cản cậu bé.

"Viễn Đan, bình tĩnh một chút."

"Tuấn Hạo, có đúng là cậu được sinh ra từ bụng mẹ không vậy? Một kẻ chỉ biết nói bậy nói bạ thế này tôi cảm thấy xé rách miệng nó không có gì đáng tiếc."

"Vợ trước chính là vợ trước, đã chết rồi còn không nói rõ được gì à? Tôi đoán là cô ta cảm thấy không trẻ trung xinh đẹp động lòng người bằng cô của tôi nên tự xấu hổ đến mức tự tử."

Đứa bé kia nói như vậy nên bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù, Tuấn Hạo vẫn kéo Viễn Đan nếu không thì có lẽ cậu ta đã tức giận nổ tung.

Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ này của Viễn Đan, không nén nổi trợn tròn hai mắt, đây rõ ràng là một đứa bé đáng yêu nhưng mà tại sao đến cả nói chuyện cũng trở nên hung dữ như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Cô giáo nhìn thấy cảnh này chỉ đành thở dài không biết làm sao, cậu bé Viễn Đan này vốn là mầm non vô cùng tốt nhưng tại sao bây giờ lại như vậy chứ? Cô ấy nói với Thịnh Trình Việt ở bên cạnh.

"Ngài Thịnh, ngài cũng thấy rồi đấy, gần đây Viễn Đan thường xuyên mắng chửi nhau với người khác chỉ vì một câu nói, trước đây thì nhiều lắm cậu bé chỉ trừng mắt đứa bé khác mấy lần nhưng hôm nay lại đánh người. Tôi không biết cứ tiếp tục như vậy cậu bé sẽ ra sao nhưng những bạn học khác đều rất sợ hãi khi phải cùng học chung với một đứa trẻ như vậy, chỉ tính đến ngày hôm qua thì đã có ba bạn học nhỏ bị Viễn Đan dọa sợ nên vẫn chưa dám đến lớp."

Thịnh Trình Việt nghe được “câu chuyện anh hùng” của Viễn Đan, anh thật sự không dám tin đây là con trai mình.

"Cô giáo, nếu Viễn Đan cứ tiếp tục như vậy thì em sẽ là đứa trẻ thứ tư không dám đi học đấy!" Người bạn nhỏ kia bẹp miệng, đôi mắt đầy nước nhìn cô giáo cảm giác như mình rất oan ức.

"Ngài Thịnh, ngài nhìn xem chuyện này..." Cô giáo nhìn Thịnh Trình Việt, chuẩn bị để cho anh tự nghĩ cách.

Thịnh Trình Việt đã hiểu sơ ý của cô giáo, anh nhìn Viễn Đan, giọng nói lạnh nhạt: "Chúng ta đi thôi."

Nhưng Viễn Đan cứ giả vờ như là không nghe thấy, thậm chí cũng không thèm nhìn Thịnh Trình Việt một lần.

"Dượng, nhanh giúp cháu xả cơn giận đi nào, nếu không cháu sẽ nói xấu dượng trước mặt cô đấy." Đứa bé kia thấy Viễn Đan không vui nên không kìm được vẻ mặt vui mừng hắn nhìn Thịnh Trình Việt bắt đầu nũng nịu.

Trong dòng họ của cậu, thì nũng nịu một vũ khí rất có ích. Bọn họ đều nói con trai nũng nịu thì giống con gái nhưng cậu không nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy nó có thể giúp cậu dễ dàng có được một vài thứ ví dụ như sự yêu chiều của người nhà.

Ở nhà họ Tô, địa vị của cậu chỉ đứng sau Tô Anh- một con người chỉ biết nũng nịu và giả vờ dễ thương, tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ trong nhà họ Tô đều cưng chiều Tô Anh, vì vậy cậu cũng muốn làm một Tô Anh thứ hai, nhưng biết làm sao khi cậu là thân con trai, nếu không cuộc sống của cậu có thể càng tuyệt vời hơn.

Thịnh Trình Việt nhìn đứa con nít đang nghiêm túc nói chuyện với anh, bỗng nhiên anh bật cười: "Cậu nghĩ là tôi sẽ đối xử không tốt với con trai của mình để làm vui lòng cô của cậu à?"

Đứa bé kia nghe thấy câu nói của Thịnh Trình Việt nên ngước mặt lên, nụ cười cứng đờ bên mép, dường như hắn không cảm thấy lạ chỗ nào, lập tức gật đầu một cái.
Bình Luận (0)
Comment