Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 357

Tiêu Mộc Diên thay trang phục và được Thịnh Trình Việt đưa đến tham dự tiệc rượu.

Đó là một ngày thứ bảy, bọn họ đến đây chính là một ván cờ do Thịnh Thắng cố ý chuẩn bị. Họ đều biết là Thịnh Thắng chắc chắn sẽ làm gì ngáng chân nên tất nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.

Hai người đến lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Bởi vì Tiêu Mộc Diên đã mang thai bốn năm tháng nên cô mang giày đế bằng đến đây, cô đứng bên cạnh Thịnh Trình Việt lại có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Cô là điển hình của mẫu phụ nữ chỉ béo bụng khi mang thai, hôm nay cô mặc một bộ đầm dài hở vai, đường eo rất mờ nhạt, hiện ra một loại cảm giác trong sáng kỳ lạ.

Còn Thịnh Trình Việt chỉ mặc lễ phục dạ tiệc truyền thống, đôi chân dài được quần tây ôm sát cũng vô cùng mê người.

Hai người bọn họ vừa bước vào đã lập tức nhìn thấy Thịnh Thắng, ông ta cầm một ly rượu nhỏ đang đứng cách đó không xa.

Tiêu Mộc Diên cũng nhìn nhìn người đi bên cạnh ông ta, đúng là không có sự tồn tại của Âu Liên ngược lại đổi thành Tô Anh...

"Không phải nói là mời người nhà họ Tô đến để giải thích một chút chuyện lúc đó à?" Thấy Thịnh Thắng bước đến trước mặt mình, Thịnh Trình Việt hỏi: "Con nghĩ chắc không chỉ như vậy chứ?"

Thịnh Thắng nhìn thấy mười ngón tay Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên vẫn đang lồng vào nhau, khuôn mặt vui vẻ kia trở nên hơi mất tự nhiên.

"Ba mời nhiều người đến đây như vậy là vì hôm nay có chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố." Thịnh Thắng vừa nói vừa kéo Tô Anh đến trước mặt họ, nói với Tô Anh: "Anh Anh, trước hết cháu cứ chơi với anh Việt của cháu một lúc, lát nữa chú sẽ tuyên bố."

Tô Anh khôn khéo gật đầu, đi đến bên cạnh Thịnh Trình Việt, giả vờ kéo tay Thịnh Trình Việt nhưng lại bị Tiêu Mộc Diên cản lại.

"Không phải mọi người nói cô Tô là một cô con gái nghìn vàng của gia đình nổi tiếng à? Một cô gái gia đình giàu có nổi tiếng thì chắc biết rằng không được phép chạm vào người đàn ông của người khác chứ nhỉ?" Tiêu Mộc Diên hỏi.

Lúc này Tô Anh mới nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, cô ta nhìn dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên, không nhịn được bật cười, nụ cười kia hơi quái lạ khiến người nhìn cảm thấy không thoải mái.

"Tôi chỉ cảm thấy nếu như ai đó đã rời khỏi đây thì không nên lại xuất hiện mới đúng."

Tô Anh vừa dứt lời thì Thịnh Thắng đã cầm micro lên.

"Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là có một tin vui lớn muốn tuyên bố."

Ánh mắt mọi người ánh mắt đều tập trung lên người đang đứng trên sân khấu, Thịnh Thắng cười toe toét.

"Ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, nhanh nói xem là chuyện vui gì vậy."

Phía dưới không biết ai hét lên một câu như vậy, Thịnh Thắng cười nói:

"Hôm nay là ngày con trai tôi - Thịnh Trình Việt và con gái nhà họ Tô đính hôn."

Lời này vừa nói ra như thả một quả bom trong đám người, vừa rồi bọn họ nhìn thấy rõ ràng Thịnh Trình Việt có bạn gái bên cạnh, hơn nữa trông quan hệ giữa bạn gái và anh còn rất thân mật. Nhưng đúng là thỉnh thoảng cũng có nghe tin tổng giám đốc Thịnh Thế mất vợ, cũng không biết rốt cuộc người bạn gái kia là ai.

Hai người Thịnh Trình Việt bị mọi người nhìn chăm chú mà Tô Anh cũng vậy. Cô ta nâng lên lòng kiêu ngạo, hơi trông mong đi đến trước mặt Thịnh Trình Việt.

Cô ta cũng nhìn nhìn Tiêu Mộc Diên, người không thể xem thường, nhưng chỉ nhìn một lần đã làm cho lòng cô ta nổi nóng. Người này lại không xem cô ta ra gì, thậm chí hôm nay cũng không thèm trang điểm tới đây, cô như thế và cô ta trang điểm tinh xảo. Kết quả, cô ta cứ tự tin như vậy đến gần.

Nhưng mà Thịnh Trình Việt bước tới trước một bước, kéo Tiêu Mộc Diên đi vào trong đòan người: "Tôi đã có vợ và còn ở bên cạnh tôi, tôi nghĩ không có ai muốn làm chuyện vi phạm pháp luật." Anh nói xong nhìn người trên sân khấu, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo.

Nhận được cảnh cáo từ con trai mình, Thịnh Thắng chỉ cảm thấy châm chọc. Ông ta nói: "Trước đây đúng là tôi có con dâu nhưng con dâu đã chết."

"Chẳng lẽ ngài không biết đó có phải là tin đồn nhảm hay không à?" Giọng nói của Thịnh Trình Việt không phải rất nặng nhưng là rơi vào tai người khác có một chút áp lực vô hình. Chưa bao giờ anh buông tay Tiêu Mộc Diên, bây giờ quay đầu nhìn cô tràn đầy tình cảm, sau đó cầm tay cô hôn lên: "Rõ ràng vợ của tôi đang ở bên cạnh tôi."

Bởi vì hành động của Thịnh Trình Việt nên Tô Anh đứng bên cạnh họ có vẻ cực kỳ lúng túng, nhưng mà Tô Anh vẫn luôn duy trì nụ cười thần bí kia.

Nhưng người nhà họ Tô lại vì vậy không phục, họ đòi một lời giải thích từ Thịnh Thắng.

Thật ra Thịnh Thắng cũng không thích thấy cảnh này. Vì vậy ông ta lập tức lấy ra một món đồ mà ông ta vẫn luôn không muốn cầm ra.

"Chắc hẳn các vị đều muốn biết tại sao tôi nói như vậy, tiếp theo tôi cho các vị xem một số hình ảnh, xin mọi người nhìn vào màn hình lớn."

Thịnh Thắng nói xong lại dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lấy máy vi tính xách tay ra, gõ rõ gì đó.

"Trời ơi!"

"Trước đây tôi từng nhìn thấy mấy hình này, không ngờ đây là con dâu nhà họ Thịnh, thật là có tổn hại thuần phong mỹ tục."

Lúc ẩn lúc hiện trên màn ảnh lớn chính là một vài thứ nhỏ trên quảng cáo trước đây, sắc mặt Tiêu Mộc Diên trở nên tái nhợt, cô vẫn luôn không tìm ra sự thật vể bức hình này.

Mà Thịnh Trình Việt vẫn luôn ôm eo Tiêu Mộc Diên chưa từng buông tay, anh nói: "Chuyện này sẽ được giải quyết ngay lập tức, em hãy tin tưởng anh."

Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng lúc này cô rất hốt hoảng nhưng chỉ vì một câu nói của Thịnh Trình Việt nên đột nhiên bình tĩnh lại. Bây giờ cô không thể tự rối loạn, nếu như luống cuống thì chẳng phải là để cho người khác nắm được điểm yếu à?

Cằm Tô Anh vẫn luôn hếch lên, cô ta bước đến trước mặt Thịnh Trình Việt, nói: "Tiêu Mộc Diên có thể cho anh thì em cũng có thể cho anh." Nói xong ưỡn ngực, hôm nay cô ta mặc kiểu lễ phục cổ chữ V xẻ sâu, lễ phục nàng tiên cá phác hoạ vóc dáng hoàn mỹ của cô ta, có thể nói không có nét nào không đẹp, cô ta không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có vóc dáng rất tốt.

"Hơn nữa em trẻ tuổi thế này, em tin mình vẫn sạch sẽ hơn rất nhiều so với cô ta." Tô Anh nhìn Tiêu Mộc Diên một chút rồi nhỏ giọng nói: "Tôi vẫn còn lần đầu tiên, cô thì sao? Là cho Trình Việt à? Cả ngày lượn vòng giữa nhiều người đàn ông như vậy, cũng không biết đã từng có quan hệ với bao nhiêu người chứ?"

Lời của Tô Anh đúng là có vẻ rất muốn ăn đòn, Thịnh Trình Việt nghe xong không nhịn được muốn đánh người, nhưng Tiêu Mộc Diên ngăn cản anh. Cô đi đến trước mặt Tô Anh, nói: "Tôi có thể chết vì anh ấy, cô có thể không?"

Tô Anh sửng sốt, cô ta vẫn không suy nghĩ nhiều như vậy, trước đây cô ta chỉ muốn đến để cho người đàn ông xem thường mình biết là cô ta cũng rất tốt, nhưng không biết tại sao càng lún càng sâu.

Mà Thịnh Trình Việt cũng sững sờ.

Anh nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như nhớ đến rất lâu trước đây, khi đó hình như Tiêu Mộc Diên cũng từng nói như vậy. Lúc ấy hình như những lời này cũng làm anh có chút vui vẻ thật lâu.

Thấy Tô Anh yên lặng, Tiêu Mộc Diên lại nói:

"Nếu không thể thì dựa vào cái gì còn nói tôi có thể thì cô cũng có thể chứ? Đúng là cô còn trẻ nhưng tôi cũng không già như thế, khi tôi ở tuổi của cô tôi đã sinh cho chồng tôi ba đứa bé, cô thì sao? Khi đó chắc cô còn chưa biết dáng dấp anh ấy ra sao nhỉ? Cô chỉ như vậy thì lấy tư cách gì so với tôi?"
Bình Luận (0)
Comment