Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 388

Đoàn người bỗng trở nên chen chúc, Tiêu Mộc Diên bị người va vào một bên, may mắn là Thịnh Trình Việt che chở cho cô.

"Mẹ!"

Tiêu Mộc Diên bị chen chúc giữa đoàn người, hình như cô nghe thấy tiếng con mình nhưng cô không có khả năng dừng lại chỉ có thể đi thẳng về phía trước.

Tiêu Mộc Diên mờ mịt nhìn biển người trước mắt, cô nhìn Thịnh Trình Việt hỏi: "Con đâu rồi?"

Vừa rồi Thịnh Trình Việt chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Tiêu Mộc Diên không suy tính những chuyện khác. Nghe được lời của Tiêu Mộc Diên, anh cũng tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng bọn nhỏ.

Tiêu Mộc Diên lo lắng muốn quay trở lại nhưng Thịnh Trình Việt ngăn cản cô.

"Em định làm gì vậy?" Thịnh Trình Việt hỏi.

"Em phải đi tìm con!" Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Trình Việt đang hỏi một câu ngu ngốc.

Tất nhiên Thịnh Trình Việt biết Tiêu Mộc Diên muốn đi tìm con nhưng bây giờ mọi người chen chúc, trước hết không nói đến vóc người nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên, lại nhìn vào cái bụng bự của cô, làm sao anh dám để cô chen lấn qua đám người chứ.

"Trước hết em tỉnh táo một chút, anh đi tìm con." Thịnh Trình Việt ổn định Tiêu Mộc Diên.

Nhưng lòng Tiêu Mộc Diên rất hoảng hốt, những tin tức năm trước cứ luôn quay cuồng trong đầu cô, càng quay cuồng thì cô càng lo lắng. Tiêu Mộc Diên cũng biết cuống cuồng không có tác dụng gì nên cũng bình tĩnh lại.

Thịnh Trình Việt đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Phong, lại nghe trong đám người đột nhiên xuất hiện một giọng nói.

"Mẹ, bọn con ở đây."

Viễn Đan kéo Nguyệt Nguyệt chui ra từ trong đoàn người.

Tiêu Mộc Diên lập tức đi về phía bọn họ, ôm hai đứa bé cùng lúc.

"Mẹ, Tuấn Hạo đâu rồi?"

Nghe được lời Nguyệt Nguyệt, Tiêu Mộc Diên nhìn sang bên cạnh theo bản năng, đúng là không nhìn thấy bóng dáng Tuấn Hạo, hình như... Ngay cả Quả Quả cũng không thấy.

Nhớ là trong nhà cái gì cũng không nhiều chỉ nhiều đứa bé, Tiêu Mộc Diên vuốt ve đầu Nguyệt Nguyệt và nói với cô bé: "Hình như vừa rồi Tuấn Hạo và Quả Quả lạc mất ba và mẹ."

"Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra à? Tại sao đột nhiên nhiều người xô lại như vậy?" Viễn Đan hỏi.

Tiêu Mộc Diên cũng không trả lời được điều này.

Thịnh Trình Việt vẫn gọi điện thoại cho Lâm Phong.

"Anh Vũ, có chuyện gì không?"

"Kiểm tra xem ở bờ sông có chuyện gì đang xảy ra." Thịnh Trình Việt hỏi.

Nhưng vì tiếng ồn ở chỗ Thịnh Trình Việt thật quá lớn, Lâm Phong không biết anh đang nói gì. Vì vậy Lâm Phong lại hỏi: “Anh Vũ, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

Cũng vì tiếng ồn quá lớn nên Thịnh Trình Việt cũng không biết Lâm Phong nói gì.

"Cậu lập tức kiểm tra xem rốt cuộc bờ sông bên này có chuyện gì xảy ra." Thịnh Trình Việt nói to hơn.

Rốt cuộc Lâm Phong nghe hiểu được lời Thịnh Trình Việt. Cậu ta trả lời: "Được."

Tiêu Mộc Diên vẫn hơi hoảng hốt, cô nhìn Thịnh Trình Việt lộ ra hết tâm tình của mình lúc này.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng như vậy của Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghĩ đến câu tục ngữ: “Người phụ nữ có thai ngốc ba năm". Anh lấy điện thoại ra, vừa định nói gì thì thấy Tiêu Mộc Diên lộ ra vẻ vui mừng, cô nghĩ ra một vài chuyện.

Tinh thần Tiêu Mộc Diên vốn đang hốt hoảng lại trở nên bình thường, sao ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại mà cô cũng quên? Rõ ràng có nhiều cách tìm người như vậy thì tại sao cứ phải mù quáng tìm kiếm từng người?

Bên kia, hai đứa bé bị lạc vẫn đang nắm tay thật chặt, mười ngón tay lồng vào nhau.

"Quả Quả, cậu sợ không?" Tuấn Hạo hỏi.

Quả Quả nhìn này cậu bé thanh tú ở bên cạnh, lắc đầu nói: "Không, cảm thấy không sợ."

Bây giờ hai người họ thuộc loại trẻ con đi lạc, trước kia Quả Quả quen lang thang một mình bên ngoài nên tất nhiên không sợ gì, ngược lại cô bé hơi lo lắng cho Tuấn Hạo, cô bé hỏi: "Cậu thì sao, có sợ không?"

Tuấn Hạo cũng lắc đầu: “Tớ là đàn ông đấy, nếu như cậu cảm thấy mình sợ thì hoàn toàn có thể đến trong ngực tớ." Cậu ta nói xong còn lộ ra nụ cười tự tin.

"..." Trong chốc lát Quả Quả không biết tiếp lời thế nào, vốn định trưng ra vẻ mặt im lặng cho Tuấn Hạo, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt vui vẻ của cậu ta, cô bé đột nhiên ngơ ngác.

Lúc này trong lòng cô bé xúc động muốn thẳng thắn mọi chuyện của mình với Tuấn Hạo. Trước kia cô bé từng nghĩ đến việc kể chuyện của mình cho Tuấn Hạo, nhưng vì Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đột nhiên xông vào, cô bé đã lựa chọn im lặng.

Còn nhớ, sau khi Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan rời đi, Tuấn Hạo cũng không hỏi gì cả, chỉ đặt mũ qua một bên, cậu ta nói:

"Nếu đã lấy mũ xuống thì khi ở trong phòng cứ bỏ mũ ra đi."

Tuấn Hạo nói xong còn giơ tay chơi đùa với mái tóc dài của cô bé, vén tóc mái dài ra sau tai, cậu ta còn nói: "Hình như khi cậu để tóc dài vẫn xinh đẹp hơn."

Lúc đó cô bé rất hồi hộp giống như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Sau đó, Tuấn Hạo kéo cô bé lên giường và nói: "Muộn rồi, có thể đi ngủ."

Mọi thứ kết thúc khi cô bé còn chưa kịp phản ứng, sau đó cô bé vẫn đặt chuyện này trong đáy lòng.

"Cậu sao vậy?" Tuấn Hạo quơ tay trước mặt Quả Quả, muốn kêu gọi linh hồn đang đi dạo trong cõi thần tiên của cô bé.

Quả Quả tỉnh hồn trong giây lát, cô bé nói: "Bây giờ điều quan trọng đầu tiên mà chúng ta cần làm là tìm được mấy người dì Diên đúng không?"

Tuấn Hạo nghe vậy gật đầu, cậu ta nắm tay Quả Quả nói: "Vậy chúng ta cứ một bên đi dạo một bên tìm đi."

"Tớ bảo này, chẳng lẽ cậu không sợ chút nào à?" Quả Quả hỏi, cái tên Tuấn Hạo này vẫn luôn có dáng vẻ bình tĩnh như vậy, người bình thường vẫn rất dễ dàng bị cái biểu tượng bên ngoài này lừa gạt.

Nhưng hình như từ trước đến nay Quả Quả thật sự chưa từng thấy Tuấn Hạo bối rối, mất tinh thần.

Tuấn Hạo xụ mặt nhìn Quả Quả, lấy điện thoại từ trong túi ra, giơ giơ trước mặt Quả Quả.

Quả Quả suýt ngã nhào, mình lại không nghĩ tới chuyện này, thật là khờ.

Sau đó không đến ba giây, chuông điện thoại của Tuấn Hạo reo lên, cậu ta nghe máy.

"Ba, ba và mẹ với cả Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đi trước đi, bọn con xem pháo hoa trước đã, lát nữa con dẫn Quả Quả đến gặp mọi người."

Tuấn Hạo nói cho đối phương tình huống của mình lúc này sau đó rất tự nhiên dắt Quả Quả đi.

Trước đó bọn họ vẫn luôn nắm tay, Quả Quả cũng không cảm thấy có gì sai. Lúc này cô bé đang ở sau lưng Tuấn Hạo, cô bé nhìn bóng lưng Tuấn Hạo và mất hồn trong chốc lát, đặc biệt là pháo hoa trên bầu trời vào lúc này làm cô bé cảm thấy như đang sống trong phim thần tượng trên ti vi.

Nghĩ tới đây, Quả Quả đột nhiên cười, cô bé cười vì cảm thấy mình ảo tưởng, thật không tưởng tượng được. Mặc dù cô bé vẫn không lớn nhưng mấy năm gần đây cô bé cũng biết phép tắc trong thế giới người lớn, cô bé chắc chắn rằng mình sẽ không may mắn như vậy.

"Quả Quả."

Quả Quả nghe được tiếng gọi thì ngẩng đầu, nhưng vẫn chưa kịp thấy rõ người trước mặt thì trên mặt đột nhiên mát lạnh.
Bình Luận (0)
Comment