Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 418

Bây giờ Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đang ở trong phòng trẻ sơ sinh. Bởi hiệu suất làm việc của Thịnh Trình Việt rất cao, tiểu Bảo đã bị bảo mẫu đưa đi.

Vậy trong phòng này chỉ có hai người bọn họ...?

Thịnh Thảo An ghé tai lên trên cửa, nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy thì vẫn cảm thấy có chút tự hào. Kết quả khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên tương tác với nhau, độc thân như cô ta cũng cảm giác bị đả kích lớn.

"Thảo An, cô đang làm gì ở đây thế?"

Thịnh Thảo An còn đang ghé tai trên cửa, đột nhiên nghe được giọng nói của một cô gái từ phía sau vọng tới.

Thịnh Thảo An nghe vậy vội vàng nhìn lại phía sau. Khi thấy người kia là Lâm Linh, cô ta còn thở phào nhẹ nhõm và vẫy tay với Lâm Linh nói: "Linh Linh, cô cũng qua đây đi. Tôi cho cô cảm nhận thế nào gọi là vợ chồng ân ái."

Cô ta vốn chỉ định tìm Tiêu Mộc Diên hỏi một vài vấn đề thôi, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Ngoài miệng cô ta khinh bỉ nhưng mắt rất thành thật nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như chờ mong tiếp theo sẽ xảy ra một vài chuyện không thích hợp với thiếu nhi.

Lâm Linh thấy vẻ tươi cười giảo hoạt của Thịnh Thảo An thì cũng hơi tò mò tới gần. Cô ấy cũng xuyên qua khe cửa nhìn cảnh tượng bên trong.

Bây giờ Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đang ôm nhau, hai người gắn bó như môi với răng, thoạt nhìn ngọt ngào tới phát ngấy lên được.

"Nhìn tình cảm của hai người thật tốt nhỉ!" Lâm Linh thán phục.

Ánh mắt mỗi lần Thịnh Trình Việt nhìn người khác đều lạnh lùng, cho dù với người nhà sẽ có khác, nhưng với Tiêu Mộc Diên vẫn là ngoại lệ.

"Tôi cũng cảm giác tình cảm của bọn họ thật tốt, còn là loại không thể phân cách đấy." Khi Thịnh Thảo An nói đến đây có chút tự hào.

Dù sao có người ba như vậy không ngờ có thể sinh ra một người con trai thâm tình cũng là chuyện đặc biệt khó khăn.

"Bọn họ đã kết hôn bảy tám năm rồi sao?" Lâm Linh hỏi.

"Làm sao có thể? Chị dâu nhà tôi cũng chỉ khoảng tuổi cô thôi. Khi có Nguyệt Nguyệt, chị ấy còn chưa tới mười tám tuổi, khi đó còn chưa đến tuổi kết hôn đâu." Thịnh Thảo An nói.

Lâm Linh nhíu mày, có vẻ như có khó có thể tiêu hóa nổi: “Vậy những đứa trẻ kia là..."

"Không nói chuyện tình của bọn họ tương đương với bộ phim dài tám mươi tập, tôi cũng không nhớ hết được đâu." Thịnh Thảo An nói, trên mặt vẫn tươi cười: “Dù sao cũng chẳng cần phải để ý tới chuyện này làm gì. Chúng ta chỉ cần biết bọn họ sống với nhau rất hạnh phúc là được rồi."

"Vậy bọn họ kết hôn bao lâu rồi?" Lâm Linh hỏi tiếp.

Thịnh Thảo An cẩn thận suy nghĩ một lát: “Lúc trước bọn họ mới kỷ niệm một năm ngày cưới, nhưng sau đó đám trẻ kia nói với tôi là lúc đó tôi bị lừa. Có lẽ bọn họ mới kết hôn nửa năm thôi. Dù sao tôi cũng quên mất bọn họ kết hôn lúc nào rồi, nhưng chắc chắn là không dài."

"Mới một năm à?" Lâm Linh xuyên qua khe cửa nhìn đứa bé kia, nghĩ không biết có phải vì đứa trẻ này nên Thịnh Trình Việt mới cưới Tiêu Mộc Diên hay không.

"Chắc là không đến một năm. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hai chúng ta. Tôi nghĩ theo tình hình của chúng ta bây giờ, có qua một năm nữa cũng đừng mong tìm được người yêu. Chờ hai chúng ta đều kết hôn được một năm thì chẳng biết phải tới bao giờ nữa."

"Tôi..." Lâm Linh cúi đầu: "Đúng vậy! Người như tôi thật sự rất khó tìm được người yêu. Người đàn ông tốt hẳn sẽ không thích người như tôi."

"Ôi, Linh Linh, tôi không phải có ý đó đâu!" Thịnh Thảo An vội vàng giải thích: "Bởi vì tôi cảm thấy cô rất tốt. Cô gái tốt thì sau này tất nhiên sẽ có rất nhiều người yêu thích thôi. Nhưng tôi cảm thấy những người gặp gần đây không chắc đã tốt. Có thể phải chờ lâu một chút mới biết được."

"Tôi... thật sự sẽ có người còn thích tôi sao?" Lâm Linh rất tự ti nói: “Tôi là người có hơi ngu ngốc, không có nhà, không có tiền tiết kiệm. Tôi đã “kính dâng” cả tuổi thanh xuân quý giá gì đó của mình rồi. Tôi như vậy sẽ không có kết quả gì tốt đâu."

Thịnh Thảo An nghe thấy Lâm Linh nói vậy thì im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Thật ra, trước đây tôi đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng. Trước đây tôi thật sự... thật sự không chịu nổi. Mà những chuyện tôi đã làm cũng khó có thể mở miệng nói ra. Cho nên cô không nên cảm thấy tự ti làm gì. Dù sao bên cạnh cô còn có người tệ hơn cô nữa. Nhưng tôi không thấy mình quá kém. Không biết chừng tới lúc nào đó, duyên phận sẽ đến với tôi thì sao. Cô thấy có đúng không?

Lâm Linh sửng sốt một lúc rồi gật đầu.

Thịnh Thảo An lại tươi cười đáp lại. Sau đó, cô ấy xoay người nhìn lén qua khe cửa và khẽ nói với Lâm Linh: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Nếu để hai người phía trong bắt gặp thì sẽ rất lúng túng đấy."

Lâm Linh gật đầu. Khi nhớ tới dáng vẻ Thịnh Trình Việt lúc đó, cô ấy vẫn không nhịn được hỏi: "Từ nhỏ, quan hệ giữa cô và anh trai cô đã tốt như vậy rồi sao?"

Thịnh Thảo An cẩn thận suy nghĩ mới nói: "Thật ra, quan hệ giữa chúng tôi trước đây còn không tốt bằng bây giờ đâu."

"Tại sao vậy?"

"Có lẽ bởi vì chị dâu tôi. Thành thật mà nói, tôi thân với chị dâu trước, sau đó mới thân với anh trai tôi." Thịnh Thảo An nói.

"Vậy à!" Lâm Linh gật đầu, dường như đang suy nghĩ tới điều gì đó.

Thịnh Thảo An gật đầu: “Nhưng sao cô lại muốn hỏi chuyện này?"

Lâm Linh đột nhiên không nói được lời nào.

Thịnh Thảo An lại nói tiếp: "Chẳng lẽ cô hâm mộ tôi có một ông anh đẹp trai như vậy sao?"

Lâm Linh dừng một lát, sau đó khóe miệng cong lên nói: "Đúng vậy! Từ trước đến nay tôi chỉ có một mình, cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được cuộc sống có anh chị em đâu."

Ánh mắt Thịnh Thảo An đột nhiên trở nên nghi ngờ, dịch sát vào Lâm Linh nói: "Cô nói dối."

Tim Lâm Linh đột nhiên thắt lại, hơi lắp bắp nói "Tôi... sao tôi..."

Thịnh Thảo An thấy phản ứng của Lâm Linh thì bật cười nói: "Tôi chỉ đùa với cô thôi. Hơn nữa chỉ cần cô đến nhà này, mọi người trong nhà này tuyệt đối sẽ coi cô là người nhà."

"Thật vậy sao?" Giọng nói của Lâm Linh rất khẽ, dường như không mấy tin tưởng vậy.

Thịnh Thảo An nói: "Cô tới đây lâu như vậy, cô cũng thấy không ai đối xử với cô khác với mọi người trong nhà này, đúng không?"

Lâm Linh thành thật gật đầu.

Thịnh Thảo An nói: "Vậy chẳng phải đúng rồi sao? Linh Linh, thật ra chúng ta đều là người một nhà mà."

Lâm Linh nghe vậy thì cười rất tự nhiên, nụ cười này giống như một làn gió nhẹ thổi qua lòng người.

Thịnh Thảo An cảm thấy Lâm Linh căn bản không cần thiết phải tự ti gì cả. Cô ấy rõ ràng rất xinh đẹp.

Bọn họ lại trở về trong phòng học tập, vùi đầu vào trong đống vải vóc và sách vở.

Lúc này, Tiêu Mộc Diên chạy vội từ phòng trẻ bên cạnh về. Cô nhìn thấy Lâm Linh và Thịnh Thảo An đúng lúc đều ở đây liền mỉm cười tuyên bố:

"Hai cô nương tạm thời dừng tay một lát đã, tôi có một tin tức tốt muốn nói với hai cô."

Tiêu Mộc Diên còn tưởng cho dù hai người kia có thể sẽ không nhảy dựng lên khoa trương giống như trẻ con, nhưng ít nhất cũng phải có chút phản ứng chứ? Nhưng đối diện cô chỉ là những gương mặt lạnh lùng...
Bình Luận (0)
Comment