Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 426

"..."

Thịnh Trình Việt nói như vậy, Tiêu Mộc Diên lại phát hiện mình là không hề biết tiếp lời như thế nào.

"Tiểu Diên Diên, em không nên dùng ánh mắt hoài nghi này để nhìn anh."

Giờ phút này Tiêu Mộc Diên im lặng nhìn Thịnh Trình Việt, nhưng Thịnh Trình Việt lại xem ánh mắt của cô là đang hoài nghi anh.

Được rồi, Tiêu Mộc Diên thừa nhận đúng là mình cũng có một chút hoài nghi, vì vậy cô thu hồi tầm mắt.

"Tốt lắm, trước hết em ngoan ngoãn đi ngủ một lát đi."

Thịnh Trình Việt lại thúc giục ngủ trưa như thường ngày.

Tiêu Mộc Diên tặng cho Thịnh Trình Việt một cái liếc mắt, sau đó ôm tiểu Bảo trở về phòng, trên đường cô còn nói với tiểu Bảo: "Tiểu Bảo à! Sau này trưởng thành, ngàn vạn lần không nên để ý tới ba của con, bởi vì ba con thường xuyên bắt nạt mẹ của con đấy."

Thịnh Trình Việt nghe thấy Tiêu Mộc Diên lại nói mình như vậy, trong nháy mắt không biết nói gì.

Buổi chiều, Thịnh Thảo An và Lâm Linh trở về, Thịnh Thảo An vẫn luôn chậc chậc thán phục.

"Thảo An, em sao vậy? Em ăn món gì cực kỳ cay à?" Tiêu Mộc Diên hỏi.

"Món cực kỳ cay ư?" Thịnh Thảo An phản bác theo bản năng: "Em là đang thán phục Tiêu Thị được xây dụng quá đẹp."

"Hả?" Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ không hiểu.

Thịnh Thảo An nói: "Tiêu Thị bây giờ hoàn toàn khác Tiêu Thị mà trước đó em từng đến, Tiêu Thị mà em vừa nhìn thấy đúng là như xí nghiệp lớn không thể nghi ngờ."

Tiêu Mộc Diên suy nghĩ, mình mới không đến công ty trong bao lâu? Đã có nhiều điểm khác biệt như vậy à?

"Như xí nghiệp lớn? Em chắc chắn rằng mình đến đúng công ty chứ?" Tiêu Mộc Diên hỏi.

Thịnh Thảo An bỗng im lặng, cô ta nói: "Tất nhiên xác định, nhưng là anh Lâm Phong dẫn bọn em đi vào, má ơi, khí thế kia mạnh mẽ muốn chết."

"Anh Lâm Phong?" Tiêu Mộc Diên rất buồn cười khi nghe được cách gọi này.

"Chính là anh Lâm Phong, không sai, nghe nói sau khi anh ta rời khỏi công ty cũ, gần đây công ty đều do anh ta chịu trách nhiệm, công ty này cũng phát triển càng tốt hơn, chẳng lẽ tiến bộ của công ty này còn không liên quan đến anh ta à?"

Lời của Thịnh Thảo An vẫn có chút đạo lý, Tiêu Mộc Diên cũng không nói chuyện mà chỉ là yên lặng ăn thức ăn.

Nhưng mà Thịnh Trình Việt lại truyền đến ánh mắt khinh bỉ, nếu như Thịnh Thảo An khen mình thì anh cũng không định làm gì, nhưng bây giờ...

Thịnh Thảo An đang ăn cơm lại đột nhiên cảm giác được từ bên cạnh có một ánh mắt oán trách đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta quay đầu nhìn một cái lại nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

" Anh, có chuyện gì không?"

Thịnh Thảo An hỏi.

Thịnh Trình Việt rất tự nhiên lắc đầu một cái, sau đó hỏi: "Sao em lại cảm thấy chỉ cần quản lý công ty thì có lợi nhuận đều là công lao của cậu ta?"

Giọng điệu kia hơi tối tăm làm Thịnh Thảo An nghe được không lạnh mà run.

Mà Thịnh Thảo An cũng đã bị tẩy não từ đầu là thành công của công ty này có quan hệ rất lớn với Thịnh Trình Việt.

Cô ta đột nhiên cười nói: "Tất nhiên không phải như vậy rồi, anh hai cũng rất xuất sắc, rất nhiều người cũng tự hào về anh hai nha."

"Phải vậy không?" Thịnh Trình Việt híp mắt lại, mặc dù nói với Thịnh Thảo An nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên biết Thịnh Trình Việt là đang khoe khoang với mình cái gì, cô chỉ buông tiếng thở dài chịu thua, có ai có thể lôi cái người ngây thơ này đi không?

"Chị dâu, anh Lâm Phong vẫn luôn nói là anh hai điều khiển sau lưng nha." Thịnh Thảo An nghĩ rằng, đều cùng một người cha nhưng sao giữa bọn họ lại chênh lệch nhiều như vậy chứ?

Chẳng lẽ trí khôn là di truyền từ mẹ?

Thịnh Thảo An bỗng nghĩ tới người mẹ kia của mình ở nhà họ Thịnh, hình như nghe nói cuộc sống cũng không mấy vui vẻ.

"Thôi đi, anh hai em không phải là một người có đầu óc như vậy đâu." Tiêu Mộc Diên chê cười nhìn Thịnh Trình Việt một cái: "Em nhìn xem, người này ngây thơ như vậy, em cảm thấy như thế giống như một người có đầu óc à?"

Ánh mắt Thịnh Trình Việt đầy vẻ oán trách nhìn Tiêu Mộc Diên: "Tiểu Diên Diên, em có thể nói xem anh ngây thơ chỗ nào được không?"

"Hành động của anh lúc này không phải rất ngây thơ sao?" Tiêu Mộc Diên thở dài: "Anh nói em, anh là một người đàn ông trưởng thành mà lại nhìn em bẳng loại ánh mắt này? Em nợ anh cái gì à?"

Mặt Thịnh Trình Việt lại đầy vẻ băn khoăn: "Không phải em vẫn nợ anh hai đời à?" Lời của anh nói ra trong lúc lơ đãng, tình yêu chuyển động trong mắt để cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không tự chủ được cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai.

"Hả?" Tiêu Mộc Diên vẫn đang mờ mịt nhìn Thịnh Trình Việt, nhưng hầu hết người bên cạnh đều trong trạng thái si mê.

Đặc biệt là Lâm Linh, khi nghe Thịnh Trình Việt nói những lời này, trong nháy mắt, ánh mắt cô ấy phóng đại một chút, đặc biệt là khi anh nhìn Tiêu Mộc Diên, đôi mắt đầy tình cảm sâu đậm kia làm người ta cảm giác như rơi vào tay giặc.

"Này, sao vậy, anh hai tôi quá đẹp trai rồi à, để cho chị nhìn ngây người sao?" Thịnh Thảo An thấy được dáng vẻ ngơ ngác của Lâm Linh nên trêu ghẹo.

Lâm Linh vẫn nhìn cạnh tượng trước mắt và lắc đầu: "Tôi chỉ cảm thấy rất hâm mộ thôi."

"Em cũng hâm mộ nha! Nếu lúc nào ông trời cũng cho em một người đàn ông như vậy thì tốt biết mấy." Thịnh Thảo An cười ha hả.

Mặc dù Thịnh Thảo An nói như vậy nhưng cũng biết mình không có khả năng hạnh phúc. Cũng là dạo này mới biết, xinh đẹp là kín đáo, chắc sẽ không ai nguyện ý yêu thích một cô gái buông thả như cô lúc trước.

Nhưng hình như cũng không sao cả, ngoài hôn nhân mẫu mực như Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt còn có những đôi không bình thường như ba mẹ cô ta mà. Thịnh Thảo An cảm thấy dù thế nào mình cũng không thích nổi câu chuyện tình yêu như ba mẹ cô ta.

Lâm Linh nghe được lời nói của Thịnh Thảo An cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Thịnh Trình Việt, có lẽ cô ấy không ngờ, người đàn ông này lại có thể cưng chìu Tiêu Mộc Diên lâu như vậy.

"Đúng rồi, anh hai, rốt cuộc lúc nào anh quay lại vậy?" Đột nhiên Thịnh Thảo An lại hỏi: "Em cảm thấy nếu anh còn không quay lại thì anh Lâm Phong cũng sắp nổi điên."

"Vậy để cho cậu ta điên đi." Thịnh Trình Việt nói rất hời hợt.

"..." Ban đầu Thịnh Thảo An định xem như thôi nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ Lâm Phong cầu xin cô ta lúc ở công ty, cô ta lại lên tiếng: "Anh hai, em cũng cảm thấy anh Lâm Phong rất đáng thương, anh ấy cũng nói là dạo này đều chưa từng được ngon giấc. Hơn nữa, bây giờ anh ấy cũng không còn trẻ, người nhà còn ép cưới đấy. Nhưng bây giờ mỗi ngày anh ấy đều chìm trong công việc, làm gì còn thời gian đi xem mắt!"

"Vậy cứ gả em cho cậu ta không phải là được rồi à? Không phải em cũng đang muốn có một người đàn ông ư? Hơn nữa, cả ngày anh Lâm Phong anh Lâm Phong, chắc em đã có một chút ý tứ với cậu ta." Thịnh Trình Việt thuận nước đẩy thuyền.

Thịnh Thảo An im lặng một lúc: "Anh đúng là anh ruột của em, em không đùa giỡn với anh, anh cũng đừng tưởng rằng mình và chị dâu vui vẻ thì cả thế giới đều hạnh phúc, anh cũng nên suy nghĩ nhiều hơn một chút cho nhân viên cấp dưới của mình đi, em cũng sợ nếu anh tiếp tục như vậy thì sẽ không có ai nguyện ý làm việc cho anh."

"Anh cũng không đùa giỡn."
Bình Luận (0)
Comment