Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 480

Sau khi Lưu Mỹ nói xong, bà còn liếc thoáng qua Tiêu Lâm đang đẩy rất nhiều hành lý: “Còn có đống đồ này nữa, đều là một số thứ tương đối quý giá với tôi, không có khả năng để ở sân bay.”

Thịnh Trình Việt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hơn nữa còn nhanh chóng đi đến nhận lấy hành lý trên tay Tiêu Lâm, sau đó anh nói: “Mọi người có thể đi đến khu nghỉ ngơi một chút, cháu đi lái xe đến cửa.”

“Để em giúp anh.”

Tiêu Mộc Diên nói xong liền muốn đi lên giúp Thịnh Trình Việt đẩy hành lý. Thế nhưng cô còn chưa có đi lên liền bị Lưu Mỹ kéo lại.

Tiêu Mộc Diên có chút không hiểu nhìn Lưu Mỹ, Lưu Mỹ nói: “Đàn ông mà, cũng chỉ có lúc làm việc mới có thể nhìn ra được tác dụng của cậu ta. Bà nghĩ chồng của cháu gái bà không phải là người đàn ông nỡ lòng để cho vợ mình phải làm việc vất vả.”

Thịnh Trình Việt nhìn về phía Lưu Mỹ đang nói chuyện, chỉ thấy trong mắt bà lóe lên cảnh cáo.

Anh gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, vợ là để nuông chiều.”

Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt đẩy hành lý đi ra ngoài.

Lưu Mỹ nghe thấy Thịnh Trình Việt nói câu đó, bà có chút hài lòng về anh, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt si mê của Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, bà có chút không vui: “Người đàn ông của cháu chỉ đi chuyển một chút hành lý mà thôi, không mất lạng thịt nào của cậu ta, cháu đau lòng nhìn cậu ta như thế làm gì?”

Tiêu Mộc Diên biết yêu cầu lớn nhất của Lưu Mỹ chính là quyền lợi của phụ nữ, cho nên cô không định phản bác lại bà.

“Được rồi, trước tiên chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.”

Lưu Mỹ nói xong, đem ánh mắt dời đến trên người Tiêu Lâm, nói: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh đưa mọi người đến phòng nghỉ à? Con đừng làm việc không bằng một đứa nhỏ.”

Tiêu Lâm nghe thấy thế vội vàng đi lên trước dẫn đường.

Tiêu Mộc Diên và Lưu Na không dám thở mạnh một tiếng. Đúng thế, Lưu Mỹ giống như không chỉ đơn giản là yêu cầu quyền lợi. Đối với đàn ông, bà dường như luôn ở trong trạng thái căm thù.

“Không phải bà chỉ sai bảo một chút người đàn ông của hai người thôi à? Bà đâu có ép buộc bọn họ, hai người không cần thiết dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn bà.” Lưu Mỹ trách cứ một câu.

Lưu Na và Tiêu Mộc Diên nghe thấy thế, lập tức mỉm cười, bọn họ đều nói: “Không, không, cháu không cảm thấy bà có gì không đúng.”

Lưu Mỹ thở dài, nhìn Tiêu Mộc Diên và Lưu Na: “Bà nhớ rõ từ trước tới giờ, bà luôn quán triệt tư tưởng phụ nữ phải tự lập tự cường cho hai người, làm sao hai người lại giống như lúc hơn hai mươi tuổi đụng vào tình yêu, đầu óc giống như bị lừa đá vậy?”

“Mẹ, trước kia có lẽ mẹ cũng yêu ba con, cho nên mới có con.” Lưu Na nhỏ giọng nói, bà ấy quả thật không dám lớn tiếng phản bác lại Lưu Mỹ, một khi tâm trạng Lưu Mỹ khó chịu sẽ…

“Khi đó là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên mẹ mới coi trọng ba con, một khi mẹ biết quyền lợi của mẹ bị xâm phạm, không phải mẹ đã đạp ông ta đi luôn à? Con nói xem, con đã lớn như thế, con đã từng nhìn thấy ba con ư?”

Lưu Mỹ cao giọng nói, giọng nói của bà rất lớn, cho dù đang ở sân bay ồn ào, bà vẫn có thể nói to như vậy.

Lưu Na và Tiêu Mộc Diên nghe thấy Lưu Mỹ gầm to một tiếng, cả hai đều rụt cổ vào trong áo, bọn họ không dám có suy nghĩ lỗ mãng gì.

“Bà nói cho hai người biết, hai người có thể kết hôn, thế nhưng bên trong cuộc hôn nhân này, các người nhất định phải có tôn nghiêm. Nếu như để cho bà biết hai người làm ra chuyện ủy khuất gì để cầu toàn, còn kéo thấp IQ của phụ nữ xung quanh xuống, hai người hiểu rồi đó.”

Lưu Mỹ nhướn mày, cho hai người một ánh mắt cảnh cáo, sau đó xoay người, đi về phía khu nghỉ ngơi.

“Mẹ, sở dĩ mẹ và ba đến bây giờ mới trở về, không phải là vì bà ngoại vừa mới tiếp nhận ba đấy chứ?” Tiêu Mộc Diên thấy Lưu Mỹ rời đi, sau đó lặng lẽ hỏi Lưu Na ở bên cạnh.

Lưu Na bất đắc dĩ gật đầu, nhớ lại lúc bà và Tiêu Lâm mới đi, hai người chỉ muốn đi chơi, thế nhưng bởi vì bà ngẩn người nhìn một bà cụ ở nước ngoài, Tiêu Lâm cho rằng bà nhớ người nhà của mình, vì thế ông ta đưa bà đến tìm Lưu Mỹ.

Mẹ con nhiều năm không gặp, giờ phút này có thể đoàn tụ, nghe qua dường như rất cảm động, lúc Lưu Mỹ nhìn thấy Lưu Na, dáng vẻ của bà rất hưng phấn, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Lâm ở phía sau lưng bà, trong nháy mắt, sắc mặt Lưu Mỹ đen lại.

Đối với “trong nháy mắt” kia, Lưu Na miêu tả rất chi tiết, dĩ nhiên có thể tưởng tượng ra được.

“Hai người ở phía sau chậm chạp làm gì? Một bà cụ tám mươi tuổi như bà đều đi nhanh hơn hai người, hai người không cảm thấy mất mặt à?”

Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Lưu Mỹ, khiến cho Tiêu Mộc Diên và Lưu Na cảm thấy rất xấu hổ.

“Cháu tới ngay đây.” Hai người trả lời một tiếng, sau đó nhanh chóng đi lên phía trước, đi đến bên người Lưu Mỹ.

Một lúc sau, ba người ngồi vào trong khu nghỉ ngơi, trong lúc đó, Tiêu Lâm vẫn luôn giúp bọn họ làm chân chạy, ví dụ như đi mua chai nước gì đó.

Dĩ nhiên, giọng điệu trưng cầu ý kiến rất dịu dàng, lúc hỏi đến Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên có chút không được tự nhiên, đây là ba của cô ư? Thật đúng là không cách nào đem ông ta và hình tượng trước kia lồng vào nhau.

Thế nhưng nhìn Lưu Na ở bên cạnh, hình như bà ấy đã quen thuộc với hình ảnh này, Lưu Na nói: “Em uống nước khoáng là được rồi.”

Tiêu Mộc Diên giống thế: “Con cũng uống nước khoáng.”

Tiêu Lâm gật đầu, sau đó đặc biệt gian nan đi đến trước mặt Lưu Mỹ, vạt áo ông ta ướt đẫm mồ hôi: “Mẹ muốn uống nước gì ạ?”

Giọng nói kia thật đúng là vô cùng cung kính, khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi suy đoán, trong khoảng thời gian này, rốt cuộc Tiêu Lâm đã trải qua chuyện gì.

“Sống với nhau lâu như thế rồi, chẳng lẽ ngay cả vợ con mình thích gì, con còn không biết?” Lưu Mỹ không trả lời Tiêu Lâm, một lời không hợp liền trách cứ.

Tiêu Lâm yên lặng nuốt một ngụm nước miếng: “Thế nhưng trước đó mẹ nói nhất định phải hỏi ý kiến, nếu như tùy ý mua loạn, đó là một hành động rất lãng phí.”

“Mẹ nói gì con đều nghe à? Lời nói của mẹ quan trọng, hay lời nói của vợ con quan trọng?”

Giọng nói của Lưu Mỹ vẫn rất lớn, khiến cho trong lòng người nghe không khỏi cảm thấy run rẩy.

Tiêu Lâm cảm thấy trong lòng mình rất mệt mỏi, lời này ông phải trả lời như thế nào đây? Có lẽ cho dù ông có nói gì, Lưu Mỹ đều mắng ông, cho nên Tiêu Lâm ăn ngay nói thật:

“Lời nói của vợ con là quan trọng nhất, cô ấy muốn con tôn trọng mẹ, cho nên con tôn trọng mẹ.”

Lời nói ngoài lề, nếu như không phải Lưu Na nói, ông ta tuyệt đối sẽ không giống như cháu trai đứng ở đây.

Lúc Lưu Mỹ nghe thấy Tiêu Lâm nói thế, tâm trạng của bà mới hơi dịu đi một chút, bà nói:

“Mẹ muốn uống café xay, nhớ kỹ, nhất định phải là café xay, nếu như con dám mang café hòa tan ra để đối phó với mẹ, mẹ…”

Sau đó, bà dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Tiêu Lâm, nở một nụ cười.

Tiêu Lâm nhìn thấy nụ cười kia, lông tơ trên người ông ta lập tức dựng thẳng lên.

“Vâng, con tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Sau khi nói xong, Tiêu Lâm chạy nhanh như một làn khói.

Tiêu Mộc Diên có chút không hiểu nhìn Lưu Mỹ: “Bà ngoại, vì sao bà lại làm khó ba cháu? Hình như ba cháu không làm sai chuyện gì.”
Bình Luận (0)
Comment